Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Tơ tình buồn
Sau ngày thứ . Ngôn Âm cuối cùng mới khôi phục chút linh lực rồi tỉnh lại.
Nàng mở mắt ra liền thấy trần nhà bằng gỗ quen thuộc, sửng sốt qua đi liền có chút phản ứng, mình về đến trong phòng Mặc Âm Các núi Thái Dương rồi.
Ngôn Âm nháy mắt một cái, nàng cảm giác thân thể mình rất đau nhức, không còn sức gì, cả người đều mềm nhũn, cực kỳ vô lực, đầu có chút hỗn loạn, trạng thái không tốt lắm.
Nàng cứ vậy mở to mắt ngây người nhìn trần nhà, trong đầu rối bời, tất cả mọi chuyện đều rất mơ hồ, nàng đã mệt đến mức không còn sức nghĩ đến chuyện khác nữa.
Két ~
Bỗng nhiên, cửa phòng được người mở ra, động tác người đó rất nhẹ, như sợ Ngôn Âm tỉnh giấc.
Ngôn Âm đảo mắt, dùng dư quang khóe mắt nhìn ra cửa, vì vấn đề góc độ, nàng không thấy được toàn thân người kia, chỉ thấy một góc áo trắng.
Người đó đến cạnh bàn trước giường không xa, dường như là để gì đó, sau đó đi đến cạnh giường.
Chờ người đó đến gần, Ngôn Âm mới nhìn rõ mặt của người kia, ôn nhuận như ngọc, trong thanh nhã lộ ra một tia anh khí, chính là Y Mặc.
"A Âm, ngươi đã tỉnh?" Y Mặc ngạc nhiên mở to mắt nhìn Ngôn Âm đang nhìn mình, chân mày mấy ngày qua nhíu lại rốt cuộc cũng thả lỏng.
Ngôn Âm nhìn thấy Y Mặc trong lòng cũng có chút kinh ngạc, chỉ là nàng không biết vì sao mình lại về phái Thiếu Dương được, sao Y Mặc lại xuất hiện ở đây, đáng tiếc thân thể còn yếu, vừa suy nghĩ đến vấn đề này thì đầu óc liền mơ màng, theo bản năng liền nhíu mày một cái.
"Sao vậy? có phải khó chịu chỗ nào không?" Y Mặc thấy Ngôn Âm nhíu mày, liền cúi người hỏi.
Nhìn vẻ mặt Y Mặc quan tâm lo lắng ánh mắt Ngôn Âm lóe lóe, đã lâu nàng không gặp Y Mặc, bây giờ lại gặp được, toàn bộ tưởng niệm từ đáy lòng liền ào lên, trong lòng mang tư vị khó nói, vành mắt cũng không kiềm chế được, cái mũi ê ẩm.
Ngôn Âm lẳng lặng nhìn Y Mặc, cuối cùng không nhịn được, một giọt nước mắt xẹt qua chảy xuống.
Ta rất nhớ ngươi.
Những lời này không thể nói thành lời được, nàng không cách nào nói với Y Mặc là mình thích nàng, nàng không thể phá hư tình cảm của Y Mặc và Chung Ly Ngạo, nàng không thể.
"Sao lại khóc? khó chịu chỗ nào thì nói cho ta biết." Y Mặc có chút luống cuống, tự tay nhẹ nhàng thay Ngôn Âm lau nước mắt.
"Ta... không có việc gì..." giật giật môi, Ngôn Âm cũng mở miệng, chỉ là vì thời gian dài hôn mê nên âm thanh có chút khàn, nghe vô cùng nhu nhược.
"Ngươi vừa tỉnh lại, thân thể còn rất yếu, uống chút cháo trước đi." nói xong, Y Mặc đi tới bưng chén cháo trên bàn đến, còn đang bốc hơi.
Mỗi ngày nàng đều nấu cháo, tuy Ngôn Âm còn hôn mê không thể ăn, nhưng nàng cũng không thấy phiền phức, vì Ngôn Âm làm gì cũng đều được.
Y Mặc ngồi cạnh giường, cẩn thận đỡ Ngôn Âm dậy, để Ngôn Âm dựa vào mình, từng muỗng cháo thổi nhẹ rồi đút cho Ngôn Âm.
Ngôn Âm rũ con ngươi không biết đang nghĩ gì, chỉ mở miệng ăn cháo Y Mặc đút tới.
Nhiệt độ cháo vừa đủ, nấu vừa phải không loãng cũng không nhão, mặc dù không có mùi vị, nhưng đối với Ngôn Âm không có gì đáng kể, chỉ cần cháo này là Y Mặc nấu thì nàng đều ăn hết.
Y Mặc đút từng muỗng, Ngôn Âm ăn từng miếng, hai người không nói gì với nhau, trong phòng chỉ nghe được tiếng va chạm muỗng chén cùng tiếng thổi tiếng nuốt nho nhỏ.
Sau khi Ngôn Âm ăn hết chén cháo, Y Mặc cầm chén đặt đầu giường, tiếp đó lấy khăn tay ra tỉ mỉ lau miệng cho Ngôn Âm, ánh mắt ôn nhu, quả thực muốn chìm chết người.
Nhưng Ngôn Âm rũ mắt không nhìn thấy, nếu không thì có thể tim nàng lại nhảy loạn một trận.
"Ngươi mới khôi phục được một chút, thân thể còn rất yếu, nên ngủ tiếp đi a." Y Mặc đỡ Ngôn Âm nằm xuống, giúp Ngôn Âm đắp chăn.
Ngôn Âm nhìn Y Mặc một hồi, cuối cùng mệt mỏi nhắm hai mắt lại, tuy nàng có nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng nàng biết với tình trạng của mình hiện tại có hỏi cũng không được, trong đầu một mảng mơ hồ, rất nhiều việc không thể hỏi rõ, cho nên nàng không muốn nghĩ loạn nữa.
Thấy Ngôn Âm ngủ Y Mặc mới nhẹ nhàng đi ra, mặc dù nàng cảm giác được Ngôn Âm tỉnh lại có gì đó lạ, nhưng không để ý nhiều, chỉ nghĩ là do thân thể suy yếu mà thôi.
Khi Ngôn Âm tỉnh lại lần nữa đã là buổi tối, trời bên ngoài đã đen thui, ánh trăng trên cao chiếu xuống, cùng ánh sao chớp chớp.
Lần này đầu nàng không còn mơ màng nữa, thân thể cũng có chút sức, ít nhất có thể từ trên giường ngồi dậy, bất quá muốn xuống giường sinh hoạt bình thường vẫn cần một chút thời gian.
Ngôn Âm ngồi trên giường đưa tay xoa thái dương, đầu nàng vẫn còn có chút đau, bất quá so với lần đầu tỉnh lại cũng khá hơn nhiều.
Nàng chỉnh lại vài chuyện hỗn loạn trong đầu, đại khái nàng cũng đoán được có người đưa mình về phái Thiếu Dương, nhưng cụ thể là ai thì nàng không biết, nói chung không chết trong linh vực băng tuyết là nàng cảm thấy rất may mắn rồi, không dám xa cầu gì khác.
"Haiz,...." Ngôn Âm khẽ thở dài, nàng cảm giác có chút nhức đầu, nhiều chuyện khiến nàng phiền toái.
Chuyện Thiên Ma giáo trong linh vực băng tuyết nhất định nàng phải báo với Chung Ly Quyền, việc này không thể lơ là.
Kỳ thực khiến nàng khổ sở chính là Y Mặc, lúc đầu khi tỉnh lại nhìn thấy Y Mặc, trong lòng nàng đã rối bời, nàng không ngờ trong tình huống mình chưa chuẩn bị xong thì đã gặp lại Y Mặc bất ngờ như vậy, suýt chút khiến nàng hoảng loạn đến chết, nàng vẫn chưa nghĩ ra làm sao đối mặt với Y Mặc, đôi lúc cũng sẽ khó tránh khỏi không được tự nhiên.
"Nghĩ nhiều vô ích, nếu đã về rồi thì chỉ có thể đi tường bước thôi." nghĩ xong Ngôn Âm bất đắc dĩ than một tiếng.
Két ~
"A Âm, ngươi dậy làm gì?" đang lúc Ngôn Âm phiền muộn, Y Mặc đẩy cửa đi vào, trong tay bưng một chén thuốc đen như mực.
"Nằm nhiều thân thể đều cứng, ngồi một chút cũng tốt." Ngôn Âm quay đầu nhìn Y Mặc.
"Bị thương hoạt động một chút cũng tốt, nhưng cũng không thể cố gắng quá mức." Y Mặc đến bên giường đưa chén thuốc cho Ngôn Âm, "uống thuốc trước đi a."
Ngôn Âm nhìn chén thuốc đen thui, còn ngửi thấy cái mùi đắng nghét, liền nhíu mày một cái, trong ấn tượng của nàng, thuốc đông y luôn đắng, nàng ghét đắng.
"Đây là thuốc gì?" Ngôn Âm cau mũi hỏi.
"Là thuốc trị phong hàn, có lợi cho thân thể của ngươi."
"..." ta không uống được không, nhìn qua thật đắng a.
"Sao không uống?" Y Mặc nghi hoặc nhìn Ngôn Âm không có động tác gì.
"Đắng." Ngôn Âm ngẩng đầu tội nghiệp nhìn Y Mặc, ánh mắt cực kỳ vô tội.
Y Mặc ngẩn người, nhìn đôi mắt ươn ướt vô tội của Ngôn Âm trong lòng kinh sợ, đôi mắt tối lại, liền ôn nhu cười nói: "ngoan ~ phải uống hết mới tốt cho thân thể."
Ngôn Âm lòng không phục bĩu môi, nhìn chén thuốc nhăn mặt, bóp mũi uống chén thuốc, vừa uống xong miệng liền đắng nghét, khiến nàng phải thè lưỡi.
Y Mặc sủng nịch cười cười, cất chén thuốc, không biết lấy từ đâu ra viên đường đỏ, nhét vào miệng Ngôn Âm.
Vị đường ngọt trung hòa vị đắng của thuốc, đầu lưỡi chạm đến đường, vẻ mặt nhăn nhó vì đắng của Ngôn Âm liền trở nên tươi sáng hơn.
"Được rồi, sao ta về được?" Ngôn Âm nhai đường hỏi.
"Là ta tìm được người bên vách đá ở linh vực băng tuyết." Y Mặc trả lời.
"Bên vách đá?" Ngôn Âm nhíu mày, nàng nhớ là mình đã rơi xuống đáy vực rồi, sao lại chỉ tới vách đá?
"Sao vậy?" Y Mặc thấy sắc mặt Ngôn Âm kỳ lạ, liền hỏi.
"Không có... không có gì." Ngôn Âm cười cười, "chỉ là đầu có chút mơ hồ, ký ức trước khi hôn mê không nhớ rõ lắm."
"Không nhớ rõ thì không cần nghĩ nữa, trở về là tốt rồi."
"Sư tôn đâu? ta muốn gặp sư tôn."
"Hôm nay trời tối rồi, sư tôn chắc đi nghỉ rồi, ngày mai ta giúp ngươi gọi sư tôn qua đây."
"Không cần phiền sư tôn qua đây, ngày mai ta tự mình đi tìm hắn."
"Ngươi còn chưa khỏe, nên nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng chạy loạn khắp nơi, cứ để sư tôn đến đây đi."
"Được rồi,.... cứ như vậy đi." Ngôn Âm do dự một chút, cuối cùng vẫn đồng ý, vì nàng nhìn thấy ánh mắt kiên trì của Y Mặc, sợ Y Mặc thế nào cũng sẽ không ta chạy ra ngoài a, tốt nhất ta nên ngoan ngoãn là được rồi.
"Ngoan ~ ngươi nghỉ ngơi cho khỏe, không được chạy loạn, ngày mai ta đến." nói xong, Y Mặc rời đi, để lại Ngôn Âm ngẩn người một mình trong phòng nhìn theo bóng lưng Y Mặc đi ra ngoài.
Y Mặc ôn nhu quá mức khiến nàng tham luyến đến say mê, Y Mặc luôn ôn nhu cẩn thận và tỉ mỉ, nàng vừa rồi thiếu chút là không nhịn được mà nhào lên ôm Y Mặc, chỉ là nàng đang cố gắng kiềm chế, nàng không thể biểu hiện ra ngoài, cho nên nàng chỉ có thể âm thầm đau khổ một mình.
Kỳ thực nàng đang nghĩ, mình không nên quay về đây, sau khi về thì tình cảm lại bộc phát, khiến tâm nàng loạn như ma, chỉ có thể ngụy trang làm như không có chuyện gì.
Đường ngọt trong miệng vẫn còn, ngọt mà không dính, như ôn nhu Y Mặc dành cho nàng, khiến người quyến luyến, khiến người ta kiềm hãm không được mà muốn càng nhiều hơn.
Rốp rốp....
Dừng sức cắn nát đường, Ngôn Âm cảm giác thực sự đắng, nhưng mà viên đường này không đắng, mà ngọt đến mức khiến người ta hận không thể có nhiều hơn.
"Ta nghĩ, ta hết thuốc chữa rồi a." cười khổ một tiếng, Ngôn Âm đưa tay che mặt, tựa hồ có giọt nước mắt đang rơi trên giường.
Ta nên làm gì mới tốt đây, Y Mặc...
Ta sắp bị tình cảm trong lòng bộc phát ép điên rồi a.