Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Băng Tuyết Kỳ Lân
Chiều ngày thứ hai, Y Mặc mang theo Chung Ly Quyền đến phòng Ngôn Âm.
Ngôn Âm cũng gần hoàn toàn khôi phục, dù sao thì chỉ cần linh lực khôi phục thì những chứng bệnh kia sẽ khá hơn, đây chính là điểm lợi của người tu tiên.
"Âm Nhi tìm vi sư qua đây không biết có chuyện gì?" Chung Ly Quyền bắt mạch trước cho Ngôn Âm, xác định Ngôn Âm không có gì đáng ngại sau đó mở miệng hỏi.
"Sư tôn, ta có chuyện quan trọng muốn nói với ngài, ta ở linh vực băng tuyết gặp ma tu..." Ngôn Âm đem mọi chuyện mình gặp phải ma tu cùng chuyện ma thú trong linh vực băng tuyết nói cho Chung Ly Quyền, Chung Ly Quyền nghe xong khuôn mặt đầy khiếp sợ.
Đương nhiên, chuyện liên quan đến Mặc Liên nàng không nói ra một chữ.
Có lẽ đây là xuất phát từ tâm tư của nàng a.
"Âm Nhi, ngươi nói cái này đều là sự thực?" Chung Ly Quyền bình phục lại tâm tình khiếp sợ liền hỏi.
"Đúng là như vậy, ta không có nói dối, nếu không gặp phải việc này ta cũng sẽ không xảy ra chuyện." Ngôn Âm nghiêm túc gật đầu, "ta vốn muốn trốn khỏi linh vực băng tuyết để quay về báo tin, nhưng lại bị ma tu đánh trúng, lúc này mới ngã xuống vách đá trong linh vực băng tuyết."
"Chỉ dựa vào lời ngươi nói thì vi sư cũng không thể kết luận được, vi sư sẽ phái người đến linh vực băng tuyết tìm, nếu thật có chuyện này, phái Thiếu Dương chúng ta sẽ không thể không chú ý đến việc này." giọng nói Chung Ly Quyền có chút cứng rắn, vốn là uy nghiêm của chưởng môn nên có.
Đừng thấy bình thường Chung Ly Quyền bộ dạng ôn hòa lúc nào cũng như trưởng bối hiền hòa, nhưng nếu không có sự quyết đoán này thì sao có thể làm được chưởng môn phái Thiếu Dương chứ, chức chưởng môn không phải ai muốn ngồi thì có thể ngồi được.
Ngôn Âm cũng biết làm vậy Chung Ly Quyền cũng có chút khó xử của hắn, dù sao mọi việc cũng phải có chứng cứ, không có chứng cứ xác thực, thì bọn họ cũng không thể làm gì Thiên Ma giáo được.
"Sư tôn, chuyện lần này quan trọng, đến linh vực băng tuyết điều tra nên phái hai đệ tử có tu vi cao vào, tránh khỏi việc gặp bất trắc." Y Mặc một bên đề nghị.
"Mặc Nhi nói có lý, để vi sư đi an bài, Âm Nhi ngươi phải dưỡng thân thể thật tốt." nói xong, Chung Ly Quyền liền mở cửa ly khai, nhìn bóng dáng hắn rời đi tựa hồ có hơi gấp gáp, nghĩ đến cũng thấy được việc này không thể chậm trễ.
"A Âm, linh lực của ngươi hẳn là khôi phục hoàn toàn rồi chứ?" đợi Chung Ly Quyền đi, Y Mặc liền quay đầu hỏi.
"Ân, tuy là không biết vì sao trước đó linh lực đột nhiên biến mất, nhưng hiện tại đã hoàn toàn khôi phục rồi." Ngôn Âm nở nụ cười vui vẻ. "hơn nữa ta phát hiện tu vi của mình lại tăng lên đến Kim Đan hậu kỳ."
Linh lực của nàng vào sáng nay đã hoàn toàn khôi phục, đồng thời sáng nay nàng cũng phát hiện tu vi hiện tại của nàng đã tăng lớn, điều này khiến nàng có chút hưng phấn, coi như trong họa có phúc a.
Y Mặc nghe xong cũng sửng sờ, mặc dù không hiểu vì sao tu vi Ngôn Âm lại tăng nhanh như vậy, nhưng khi nhìn thấy nụ cười vui vẻ của Ngôn Âm nàng cũng không muốn hỏi nhiều, có thể là giống mình có kỳ ngộ khó nói.
"A Âm thật lợi hại." Y Mặc đưa tay xoa đầu Ngôn Âm.
[Y Mặc, mau ra vườn trái cây núi Thái Dương một chuyến, có phát hiện quan trọng!]
Đúng lúc này, trong đầu Y Mặc lại có tiếng truyền âm của Thiên Nhất, nàng hơi sửng sờ.
"A Âm, ta có chút chuyện cần xử lý, phải ra ngoài một chút, ngươi đợi ở đây không được chạy loạn." Y Mặc bất động thanh sắc cười với Ngôn Âm nói, sau đó liền rời đi, để lại Ngôn Âm trong phòng một mình.
Đến khi xác định Y Mặc đi xa, Ngôn Âm lúc này mới đặt mông ngồi trên giường, thở dài: "cuối cùng cũng đi..."
Ngôn Âm nói vậy cũng không phải là không muốn Y Mặc ở đây, ngược lại nàng hy vọng Y Mặc có thể ở lại, chỉ là hôm nay nàng có chuyện muốn làm, Y Mặc ở lại thì không được ổn.
Xoạt!
Xuất Thanh Hàn kiếm cầm trong tay, Ngôn Âm cau mày mắt nhìn chằm chằm Thanh Hàn kiếm, nàng cảm thấy Thanh Hàn kiếm không giống trước kia, nhưng cụ thể ở đâu nàng không nói được, dù sao thì nó cũng khiến nàng có cảm giác lạ, cảm giác này không thể nói được là tốt hay xấu.
Cuối thân kiếm, Ngôn Âm cẩn thận quan sát mỗi chỗ trên Thanh Hàn kiếm, nàng phát hiện văn lộ băng lam trên Thanh Hàn kiếm so với trước kia càng thêm thâm thúy hơn, nhìn về phía chuôi kiếm, trên đó điêu khắc một con băng tuyết kỳ lân, vẫn như cũ nhưng băng tuyết kỳ lân này lại không được bình thường.
Trong lúc nàng còn hôn mê, trong giấc mộng nàng nhìn thấy có một con băng tuyết kỳ lân giống như vậy, đây là nguyên nhân vì sao nàng nghĩ đến Thanh Hàn kiếm, đây là vật duy nhất bên người nàng có liên quan đến băng tuyết kỳ lân.
Trong mộng, băng tuyết kỳ lân cao ngạo lạnh lùng, vương giả đứng trên đỉnh một ngọn núi cao trong linh vực băng tuyết, hết thảy mọi yêu thú trong linh vực băng tuyết đều phải cúi đầu xưng thần với nó, nó là chúa tể của băng tuyết linh vực, là vương giả duy nhất cũng là thủ hộ.
Mà nàng lại nghe thấy nói gọi nàng, giống như đang gọi từ linh hồn.
Điều này khiến nàng chú ý đến giấc mộng, hơn nữa sau khi tỉnh lại tu vi không hiểu vì sao lại tăng lên, trong mơ hồ nàng cảm thấy tu vi tăng lên có liên quan đến băng tuyết kỳ lân, cho nên nàng mới lưu ý như vậy.
"Hả?" khi Ngôn Âm nhìn đến hai mắt kỳ lân trên chuôi kiếm liền ngạc nhiên kêu một tiếng, "kỳ quái, ta nhớ là đôi mắt này vốn màu đỏ a, sao lại biến thành băng lam rồi."
Không kiềm hãm được, nàng đưa tay sờ sờ, khi nàng sắp chạm đến đột nhiên xảy ra dị biến.
Xoẹt!
Một đạo ánh sáng màu băng từ Thanh Hàn kiếm lóe lên, dừng trước mặt Ngôn Âm, ánh sáng đó nhìn qua rõ ràng là hình người.
Quang mang biến mất, xuất hiện trước mặt Ngôn Âm là một nữ tử tuyệt mỹ.
Nữ tử có mái tóc băng lam dài phiêu dật, vóc người thon dài, mặc trường bào băng lam, trên trường bào có hoa văn kỳ lân, khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ, khiến người ta kinh ngạc là lông mày của nàng trắng như tuyết, con ngươi xinh đẹp mang màu băng lam.
Nữ tử đứng đó bất động thanh sắc hơi cúi đầu nhìn Ngôn Âm đang ngồi trên giường ngây người, quanh thân nàng mang khí chất vương giả, cao ngạo, lạnh lùng, uy nghiêm nhiệt độ xung quanh nàng có chút thấp, trên người tựa hồ còn mang theo hàn khí như có như không.
Hảo cho cái nữ tử như nữ vương băng tuyết!
"Nhìn đủ chưa?" nữ tử thấy Ngôn Âm vẫn còn ngơ ngác nhìn mình, liền nhướng mày khó chịu nói.
"Ah?! oh ~ nhìn, nhìn đủ rồi..." Ngôn Âm tỉnh hồn ngốc lăng trả lời, nói xong mới phát hiện mình đúng là đại ngốc, liền cảm thấy xấu hổ.
"Ngươi... ngươi là ai?" vì để giảm bớt bối rối của mình, Ngôn Âm liền chủ động mở miệng, cái này cũng muốn lý giải cho chuyện nữ tử đột nhiên xuất hiện.
"Bản vương là thần thú băng tuyết kỳ lân, người thủ hộ linh vực băng tuyết." nữ tử cũng không giấu giếm Ngôn Âm.
"Ah?" Ngôn Âm nghe xong có chút cả kinh, "ngươi, ngươi là băng tuyết kỳ lân?"
Nữ tử gật đầu.
"Băng tuyết kỳ lân không phải hình thú sao? ngươi sao...."
"Bản vương là thần thú, dĩ nhiên có thể hóa hình người."
Ngôn Âm trầm mặc, nàng cúi đầu suy tư, nhìn thần tình nữ tử không giống như nói dối, hơn nữa khí tràng quanh thân nữ tử này đã chứng tỏ thân phận băng tuyết kỳ lần của nàng, xem ra nữ tử trước mắt này thực sự là băng tuyết kỳ lân thần thú trong truyền thuyết rồi a.
"Sao ngươi lại ở trong kiếm của ta?" Ngôn Âm ngẩng đầu hỏi.
"Ngươi cho là bổn vương muốn đợi trong kiếm của ngươi sao, nếu không phải bất đắc dĩ bản vương cũng không làm khế ước trở thành kiếm linh của ngươi." nói đến đây nữ tử dường như có chút không cam lòng.
"Khế ước kiếm linh? đây là xảy ra chuyện gì?" nghe vậy, Ngôn Âm nhíu mày.
Nàng nhớ khế ước kiếm linh không phải ai cũng có được, thứ nhất ngươi phải có một thanh kiếm là linh tiên kiếm hoặc thần kiếm, cái này cũng sẽ không linh nếu không phải kiếm linh, nói vậy thì kiếm tiên cùng thần kiếm đều có kiếm linh thuộc sở hữu của mình, đương nhiên sẽ có vài tình huống đặc biệt, ví dụ như kiếm linh bị hủy.
Thứ hai, ngươi phải gặp được yêu thú hoặc linh thú chấp nhận trở thành kiếm linh của ngươi.
Cuối cùng, ngươi phải cùng họ ký kết khế ước thành công, vậy thì mới có thể khiến họ thành kiếm linh của họ.
Đương nhiên cái này thoạt nhìn đơn giản, kỳ thực lại càng khó hơn, nếu không thiên hạ đã sớm có kiếm tiên cùng thần kiếm bay đầy trời.
"Thanh Hàn kiếm của ngươi chỉ là một linh kiếm bình thường, kỳ thực cũng không phải linh tiên kiếm gì." nữ tử dừng một chút rồi nói thêm, "thật ra khi ngươi rơi xuống vách núi có một cái hang ở đó, đúng lúc bản vương lại ở trong đó, đánh bậy đánh bạ ngươi lại chảy máu liền cùng bản vương ký kết khế ước, cho nên bản vương thành khế ước trở thành kiếm linh của ngươi."
"Sau đó ngươi đem thương thế của ta chữa lành, rồi đưa ta lên vách đá, còn gián tiếp tăng tu vi của ta?"
"Đúng vậy."
Ngôn Âm thụ sủng nhược kinh, có được kiếm linh thần thú quả thực như đang nằm mơ, đúng là không thể tin nổi.
"Khoan đã, nhưng ngươi là người thủ hộ băng tuyết linh vực, ta khi đó lại hôn mê, ký kết khế ước hẳn là chủ ý của ngươi, ngươi là thần thú sao lại hạ thân phận ký kết khế ước với ta?" Ngôn Âm sau khi kinh ngạc liền bình tĩnh lại, nàng liền tính rõ mọi chuyện.
Nghe Ngôn Âm hỏi, nữ tử biểu tình có chút mất tự nhiên, Ngôn Âm thấy rõ ràng trong mắt nàng có chút oán hận cùng không cam lòng.
"Bản vương là bị đám ma tu kia ép bức!" nữ tử cắn răng nghiến lợi nói, "hơn ba năm trước, đám người đó đột nhiên xông vào linh vực băng tuyết, dùng ám chiêu phong ấn bản vương dưới hang trong vách núi, bản vương chỉ có thể trơ mắt nhìn con dân biến thành ma thú, còn bản vương thì bị nhốt lại, bất lực. Cho đến vài ngày trước ngươi rớt xuống đó, máu của ngươi rơi xuống phong ấn, vì vậy bản vương liền ký kết khế ước với ngươi, dùng cách này lao ra khỏi phong ấn."
Ngôn Âm nghe xong có chút đồng tình với vị thủ hộ linh vực băng tuyết trước mắt này, đã từng một đời vương giả, oai phong một cõi, lại bị phong ấn trong một cái hang trọn ba năm, chỉ có thể trơ mắt nhìn con dân của mình bị ma hóa từng người, trong lòng có bao nhiêu là dày vò thống khổ a, cuối cùng vẫn phải chấp nhận làm kẻ dưới, dựa vào người khác để trở thành khế ước kiếm linh thoát ra ngoài, đây đối với thần thú trời sinh, từ nhỏ chính là vương giả băng tuyết kỳ lân đơn giản mà nói chính là một loại sỉ nhục rất lớn, nữ tử trước mắt này rốt cuộc đã dùng bao nhiêu dũng khí mới chọn đường cực đoan trở thành kiếm linh của mình.
Nàng biết rõ khi đó tu vi của mình đã nát bét, căn bản không có vinh dự đặc biệt như vậy, nữ tử này chọn làm khế ước kiếm linh của nàng cũng vì bất đắc dĩ mà thôi, nếu đổi thành người thường không phải một tát chết ngươi là may lắm rồi a.
"Ngươi không cần nghĩ nhiều, bản vương trở thành kiếm kinh của người, sẽ làm một kiếm linh tốt nên làm, nhưng mà...." giọng nói nữ tử có chút xoay chuyển, "bản vương muốn ngươi đồng ý một việc."
"Ngươi nói đi, chỉ cần là điều ta có thể làm được." Ngôn Âm nói, chỉ cần là chuyện nàng có đủ khả năng, nàng nhất định sẽ giúp.
"Trợ giúp bản vương cùng bản vương báo thù cho con dân, giết đám ma tu kia!" giọng nói nữ tử lệ khí mười phần, có thể thấy được nàng vô cùng hận Thiên Ma giáo.
Khi ngươi thương tổn bản thân một vương giả sợ là nàng không phải hận ngươi thế nào, nhưng khi ngươi làm tổn thương con dân của nàng, thì đó chính là huyết hải thâm cừu.
Huống chi băng tuyết kỳ lân đã bảo vệ linh vực băng tuyết đã gần ngàn năm, đối với mỗi yêu thú trong linh vực băng tuyết đều có đầy tình cảm.
"Được, việc này ta nhất định sẽ làm!" Ngôn Âm trịnh trọng gật đầu, nàng nguyện ý vì nữ tử này báo thù, thứ nhất vì nữ tử này đối với nàng có ân, đây cũng là báo ân, thứ hai đám người thiên ma giáo đó thực sự không giữ lại được!