Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Thiếu chủ Thiên Ma giáo
Ngôn Âm ngàn vạn lần không ngờ được Chung Ly Ngạo đột nhiên bóp cổ mình. Chung Ly Ngạo dùng khí lực rất lớn, bóp đến Ngôn Âm cảm giác sắp tắt thở.
"Chung Ly Ngạo ngươi muốn làm gì, buông A Âm ra." Y Mặc không ngờ là Chung Ly Ngạo vừa ra tay liền trực tiếp chọn Ngôn Âm, muốn công kích lại nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Chung Ly Ngạo thì ngừng lại động tác trên tay.
"Ngươi tốt nhất đừng có hành động thiếu suy nghĩ, nếu không sau một khắc ta sẽ bẻ gãy cổ nàng." Chung Ly Ngạo đứng trên không trung, bóp cổ Ngôn Âm lạnh lùng nói.
"Chung Ly Ngạo, ngươi đừng có mà xằng bậy." Y Mặc cắn răng nói.
Chung Ly Ngạo không để ý Y Mặc, hắn thần tình kiêu căng ngạo mạn, thản nhiên liếc qua đám đệ tử ngũ môn phái, xì cười một tiếng nói: "ngũ đại môn phái tạp nham nghe đây, thức thời thì liền ngoan ngoãn đầu hàng cho ta, ta còn tha cho các ngươi một mạng, nếu không thì sẽ giết chết các ngươi không chừa một tên."
Biến hòa thình lình khiến các đệ tử mở hai hai mắt, bọn họ không hiểu vì sao Chung Ly Ngạo vừa rồi còn đánh ma tu bây giờ lại trở thành người của ma tu.
Không chỉ có đệ tử ngũ đại môn phái mơ hồ, đến cả Ngôn Âm bị Chung Ly Ngạo cũng vẻ mặt mơ hồ, đại sư huynh là nội tặc?
"Ca ca." lúc này, bên dưới Mặc Liên lo lắng gọi Chung Ly Ngạo một tiếng, "ca ca, ngươi buông Ngôn Âm ra, nàng vô tội."
Nghe tiếng Mặc Liên la lên, Ngôn Âm có ngốc đi nữa cũng hiểu được, lúc trước nàng có nghe qua Thiên Ma giáo có một thiếu chủ thân phận thần bí, nghĩ đến thì đúng là Chung Ly Ngạo rồi, chân tướng này thực sự khiến mọi người mở rộng tầm mắt.
Làm gì có ai nghĩ đến đường đường là đại sư huynh phái Thiếu Dương, nghĩa tử chưởng môn nhân, người thừa kế tương lai của phái Thiếu Dương lại là thiếu chủ Thiên Ma giáo, tất cả thực quá hoang đường buồn cười.
"Vô tội? nàng vô tội chỗ nào?" Chung Ly Ngạo cười lạnh một tiếng, "nàng đóng băng hơn ngàn con ma thú của chúng ta, còn giết không ít người của ta, cái này cũng nói là vô tội?"
"Nhưng mà ca ca nàng cũng là..." Mặc Liên còn muốn nói thêm, lại Chung Ly Ngạo cắt ngang.
"Đủ rồi Liên Nhi, nàng phải chết."
Mặc Liên mím môi, có chuyện cũng không dám nói, hai tay xuôi bên người, gắt gao nắm chặt.
"Chung Ly Ngạo ngươi đừng khinh người quá đáng." Y Mặc nổi giận mắng, trong lòng bắt đầu luống cuống, nàng đã thấy sắc mặt Ngôn Âm bắt đầu trắng bệch.
Không biết vì thiếu dưỡng khí hay vì nguyên nhân khác, Ngôn Âm chợt cảm thấy linh lực trong cơ thể mình không còn nữa, tóc và mắt từ băng lam cũng trở về màu đen.
Nghe Y Mặc nói Chung Ly Ngạo quay đầu nhìn về phía nàng, thần tình liền trở nên điên cuồng, mắt đen đỏ lên như máu: "khinh người quá đáng? ah, Y sư muội a Y sư muội, ngươi đúng là vẫn chọn sai người, nếu trước đây ngươi theo ta, hiện tại cần gì phải khổ như vậy? theo nữ nhân này có gì tốt, lẽ nào ta còn không bằng một nữ nhân."
Nói xong, Chung Ly Ngạo lại tăng lực trên tay nhiều thêm, bóp đến Ngôn Âm đau nhức hừ một tiếng, hầu như muốn ngưng thở.
"Chung Ly Ngạo, đây là gút mắt tình cảm của ta và ngươi, không nên giận chó đánh mèo lên người A Âm, ngươi buông nàng ra, ta và ngươi đôi bên nói chuyện." Y Mặc nóng vội.
"Ngươi nói buông ra là buông ra sao? nào có chuyện dễ như vậy, nàng nhất định phải chết, nàng câu dẫn ngươi không nói thậm chí còn câu dẫn luôn cả muội muội ta, yêu nữ này giữ lại chính là tai họa, hôm nay ta sẽ giết chết nàng, chấm dứt hậu hoạn." Chung Ly Ngạo nói xong, một kiếm muốn đâm xuyên ngực Ngôn Âm.
Phụp! Bụp!
"Chung Ly Ngạo ngươi mới là tai họa, Tiểu Ngôn Tử cũng không phải yêu nữ!"
Đột nhiên, liền có hỏa diễm bùng phát phóng lên cao, một đạo hỏa ảnh xông thẳng đến chỗ Chung Ly Ngạo, một kiếm chém bị thương cánh tay Chung Ly Ngạo, đoạt lấy Ngôn Âm sau đó cực nhanh thối lui.
Chung Ly Ngạo ôm cánh tay bị thương, máu không ngừng chảy nhiễm đỏ tay áo, hắn thậm chí còn ngửi thấy được vết thương của mình có vị khét do đốt cháy, hắn đưa mắt hung tợn nhìn về phía người chém mình bị thương, một câu một chữ liền nói ra tên người kia.
"Trương Trí Hằng."
Đúng vậy, vừa rồi cứu Ngôn Âm chính là hỏa ảnh Trương Trí Hằng, từ khi tiến nhập phái Thiếu Dương cho đến giờ vẫn luôn ẩn mình.
Chung Ly Ngạo không ngờ nửa đường lại xuất hiện một người là Trương Trí Hằng, hơn nữa thực lực không thua mình, Trương Trí Hằng này rõ ràng là còn chưa tu được một năm, sao lại lợi hại như vậy?
Trương Trí Hằng không để ý ánh mắt ác độc của Chung Ly Ngạo, hắn đến bên cạnh Y Mặc, đem Ngôn Âm đã hôn mê giao cho Y Mặc, sau đó hướng Y Mặc quỳ một chân trên đất.
"Thuộc hạ đến chậm, mong các chủ trách phạt."
"Không chậm, tới đúng lúc." Y Mặc thỏa mãn cười, nàng vừa rồi nói chuyện với Chung Ly Ngạo là muốn kéo dài thời gian, khiến Chung Ly Ngạo mất cảnh giác, để Trương Trí Hằng có thể đến cứu Ngôn Âm.
"Tạ ơn các chủ." Trương Trí Hằng lên tiếng sau đó liền đứng dậy đứng và vào vị trí bên phải Y Mặc.
"Ngươi rốt cuộc là ai?!" Chung Ly Ngạo đối diện nghe thấy Trương Trí Hằng gọi Y Mặc là các chủ, còn thấy Trương Trí Hằng đối với Y Mặc thái độ tôn kính, trong lòng liền có dự cảm bất hảo, hắn tựa hồ luôn xem thường Y Mặc.
Lúc này, Thiên Nhất cũng đi đến đứng vào vị trí bên trái, hắn cùng Trương Trí Hằng tả hữu đứng sau Y Mặc, tương ứng với vị trí hai người trong Mặc Ảnh Các.
Tả hữu hộ pháp.
Chung Ly Ngạo lần nữa trợn to hai mắt, một cái Trương Trí Hằng đã đủ khiến hắn giật mình, hiện tại lại thêm một cái Thiên Nhất, xem ra dáng vẻ hai người này đều là thủ hạ của Y Mặc.
"Ngươi cho là chỉ có ngươi có bài tẩy?" Y Mặc bật cười một tiếng, mắt lạnh nhìn Chung Ly Ngạo, "ngươi đừng nghĩ mình quá lợi hại đi, người của Mặc Ảnh Các ta có thể khó đối phó a."
"Ngươi.... ngươi là các chủ Mặc Ảnh Các?!" thần tình Chung Ly Ngạo có chút vặn vẹo.
Y Mặc không để ý đến hắn, nàng dùng ánh mắt lạnh như băng, trầm mặc coi như cho hắn đáp án.
"Ai nha ~ không thể quên ta a, tốt xấu ta cũng thì Linh Ngọc Các ta cũng hợp tác với các ngươi a, phơi bày tốt như vậy sao lại không có ta được." lúc này Hoa Ngọc không đứng đắn hi hi ha ha xông đến, đứng bên cạnh Y Mặc.
Chung Ly Ngạo sắc mặt khó coi, lúc đầu còn nghĩ rằng hôm nay một lưới bắt hết đám người kia, kết quả lại xảy ra biến số như vậy, Mặc Ảnh Các và Linh Ngọc Các hắn hiện tại không dám chắc chắn mà đối kháng hoàn toàn, bởi vì.... hai các này thực sự quá mức thần bí, hắn còn đang đắn đo thực lực của bọn họ.
"Ha ha ha ha, hảo cho một cái Mặc Ảnh Các, Linh Ngọc Các." đột nhiên, hắn phá lên cười, "hôm nay ta bỏ qua cho các ngươi, sống thêm vài ngày, lần kế đại chiến chính là ngày chết của các ngươi."
Nói xong, Chung Ly Ngạo liền hạ lệnh cho người Thiên Ma giáo lui về, trước khi đi hắn quay đầu cười gằn nhìn Y Mặc.
"Ah, phải rồi Y sư muội, ta quên nhắc ngươi, Ngôn sư muội trong người có Phệ Tâm cổ, nếu không tiêu trừ, chắc chắn sẽ phải chết a."
Nghe vậy, trong lòng Y Mặc cả kinh, liền dùng linh lực thăm dò tình huống của Ngôn Âm, phát hiện trong cơ thể Ngôn Âm một chút linh lực cũng không có, hơn nữa tựa hồ còn có thứ gì đó đang ăn mòn tâm mạch của Ngôn Âm, nàng biết đó là Phệ Tâm Cổ.
"Thì ra là ngươi hạ cổ A Âm." Y Mặc đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, nàng nhớ lần đầu khi thi hành nhiệm Ngôn Âm bị hỗn độn yêu thú đả thương, Chung Ly Ngạo cho Ngôn Âm ăn một viên hộ tâm đan, chính là Phệ Tâm Cổ trong người Ngôn Âm lúc này.
Chung Ly Ngạo thấy vẻ mặt tức giận của Y Mặc tâm tình tốt lên, cười ha ha cùng đám người Thiên Ma giáo rời đi.
Đợi người Thiên Ma giáo đi hết, Y Mặc phân phó Thiên Nhất cùng Trương Trí Hằng ở lại xử lý mọi chuyện, còn mình vội vàng đưa Ngôn Âm về phái Thiếu Dương.
Nàng phải về gặp Chung Ly Quyền, nếu không tiêu trừ Phệ Tâm Cổ thì Ngôn Âm sẽ đứt tâm mạch mà chết.
Nhưng khi về đến phái Thiếu Dương, Chung Ly Quyền nhìn thấy cũng bất lực, điều này khiến Y Mặc xém chút xách kiếm chạy đến Thiên Ma giáo giết Chung Ly Ngạo đòi thuốc giải, may là Chung Ly Quyền giữ nàng lại.
"Mặc Nhi, ngươi hiện tại có vội cũng không tác dụng gì, bình tĩnh một chút." Chung Ly Quyền cực lực an ủi Y Mặc.
"Ta biết, sư tôn người đi làm việc trước đi, chỗ này ta chiếu cố nàng được rồi." Y Mặc thở dài, nàng biết đại chiến lần này còn nhiều vấn đề cần Chung Ly Quyền xử lý, cho nên nàng không làm phiền Chung Ly Quyền nữa.
Chung Ly Quyền nhìn Y Mặc một chút rồi nhìn Ngôn Âm hôn mê trên giường, cuối cùng thở dài ly khai.
Hy vọng hai người này cuối cùng có kết quả tốt đẹp a.
Đợi Chung Ly Quyền đi rồi Y Mặc liền ngồi vào cạnh giường, ánh mắt ưu tư nhìn Ngôn Âm, cuối cùng vành mắt đỏ lên, lệ rơi xuống.
"Vì sao luôn là ngươi thay ta chịu khổ chứ? rõ ràng những thứ này là Chung Ly Ngạo muốn hại ta mà, nhưng mỗi lần đều là ngươi thay ta chịu đựng."
Nhìn sắc mặt Ngôn Âm trắng như tờ giấy, Y Mặc quả thực tim đau như dao cắt, nhưng nàng không có cách nào, nàng lại thấy hoài nghi mình chuyên tâm báo thù thực sự là đúng hay sai.
Bỗng dưng nàng nhớ ra gì đó, từ nhẫn trữ vật của mình lấy ra một miếng ngọc bội, trên đó khắc hình khổng tước cùng chữ Liên.
Đây là từ lần trước Y Mặc đưa Ngôn Âm từ linh vực băng tuyết về, phát hiện được trong nhẫn trữ vật của Ngôn Âm, khi đó nhìn thấy cái ngọc bội này nàng có chút tức giận, nàng đương nhiên nhìn ra ngọc bội là của cô nương gia người ta, Ngôn Âm cầm đồ của người ta như vậy nàng tự nhiên là giận, vì vậy nàng liền lén dấu đi, cũng may Ngôn Âm không phát hiện ngọc bội bị mất, việc này cũng được để qua một bên.
Bất quá, nàng luôn tò mò khối ngọc bội này là của ai, còn có pháp trận định vị bên trong, sau đó nàng liền phong ấn pháp trận định vị.
Thế nhưng hôm nay nhìn thấy Mặc Liên thì Y Mặc có thể xác định, ngọc bội này là của Mặc Liên, mặc dù không biết Ngôn Âm và Mặc Liên vì sao có giao tình, còn cầm ngọc bội thân tín của Mặc Liên, nhưng nàng cũng không muốn truy cứu chuyện này nữa, ngọc bội trong tay nàng có thể là cách duy nhất cứu Ngôn Âm.
Y Mặc giải khai phong ấn, chủ động thả linh lực của mình vào ngọc bội, một lát sau, ngọc bội dĩ nhiên lóe lên quang mang, đáp lại nàng, nàng cong môi cười.
Xem ra là có hy vọng rồi...