Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Dạ Đàm
Đêm tối vô cùng vắng vẻ.
Qua một ngày đại chiến cực khổ, mọi người quay về phái Thiếu Dương liền nghỉ ngơi, căn bản không có dư thừa tinh lực để ý đến những chuyện khác, thi thể tam trưởng lão Nam Diệp cùng chưởng môn trưởng lão phái Nguyệt Hoa đều được đưa về, người chết không thể sống lại, nhưng ít ra cũng cần an táng cho họ, còn việc Chung Ly Ngạo làm phản thì từ trên xuống dưới phái Thiếu Dương đều bị nghi ngờ, đến cả Chung Ly Quyền là minh chủ liên minh cũng suýt bị thu lại vị trí này, cuối cùng đều là người phái Tiêu Dao cùng phái Thanh Hà đứng ra nói giúp phái Thiếu Dương, lúc này mới đem mọi chuyện áp chế.
Tối nay trăng không sáng cũng không có sao, màu tối ảm đạm, như tâm tình người.
Y Mặc ngồi trong phòng Ngôn Âm nương theo ánh sáng dạ minh châu xem sách, Ngôn Âm nằm trên giường vẫn hôn mê.
Két ~
Đột nhiên, cửa phòng dường như bị ai đó mở ra, ngay sau đó liền bị đóng lại.
"Ngồi đi." Y Mặc đang xem sách cũng không ngẩng đầu lên nói, vừa dứt lời, người đối diện nàng liền ngồi xuống, nhìn qua là thân hình nữ tử.
"Ta không phải đến xem ngươi đọc sách." một hồi lâu, nữ tử đối diện thấy Y Mặc không nói gì liền nhịn không được mở miệng, âm thanh quen thuộc chính là Mặc Liên.
"Ân, ngươi muốn xem người ở bên kia." ngón tay Y Mặc chỉ đến Ngôn Âm nằm trên giường.
Mặc Liên đứng dậy đi đến, thấy Ngôn Âm hôn mê sắc mặt trắng bệch.
"Ngôn Âm sao vậy?"
"Cái này thì hỏi hảo ca ca của ngươi một chút." Y Mặc cuối cùng ngẩng đầu nhìn về phía Mặc Liên, giọng nói không lạnh không nóng.
"..." Mặc Liên trầm mặc, tự mình thăm dò mạch đập của Ngôn Âm, liền nhíu mày, "sao lại là Phệ Tâm Cổ? hơn nữa đã hoàn toàn trưởng thành."
"Hảo ca ca của ngươi cũng nhọc lòng phải giết cho được A Âm a." Y Mặc để sách xuống cười lạnh một tiếng.
"... Phệ Tâm Cổ này là phát tác sau đại chiến sao?" Mặc Liên thu tay, xoay người nhìn về phía Y Mặc.
"Phải." Y Mặc gật đầu, hiện tại Mặc Liên là người duy nhất có thể hy vọng lấy cổ độc ra, nàng cũng không định gạt Mặc Liên.
Nghe vậy, Mặc Liên rũ tròng mắt, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Y Mặc: "Ta sẽ giúp Ngôn Âm giải cổ độc, chỉ là giải xong hết cổ độc ta muốn cùng ngươi nói chuyện."
"Ta cũng có ý này." Y Mặc cười nhẹ.
Mặc Liên không nói thêm, nàng lấy ra một thanh tiểu chủy thủ, rạch một đường trên cổ tay mình, máu chảy ra, nàng dùng ma lực bao lại, một giọt cũng không để rơi xuống đất.
Phệ Tâm Cổ trên người Ngôn Âm là do Chung Ly Ngạo hạ, nhưng người nuôi cổ thực sự chính là nàng, cho nên giải độc cho Ngôn Âm thì chỉ cần cho Ngôn Âm uống máu của nàng.
Mặc Liên khống chế ma lực bao lấy máu chậm rãi bay về phía môi Ngôn Âm, từng chút từng chút chảy vào miệng, được Ngôn Âm nuốt xuống, chảy vào trong cơ thể.
Làm xong mọi chuyện Mặc Liên thở nhẹ một hơi, phải biết rằng nàng là ma tu, Ngôn Âm là người tu tiên, nếu không cẩn thận khống chế ma lực, sẽ làm bị thương đến Ngôn Âm.
"Vậy thì khi Ngôn Âm tỉnh lại cổ độc trong cơ thể nàng cũng không còn nữa." Mặc Liên quay đầu nhìn Y Mặc nói.
Y Mặc đến cạnh giường nhìn tình huống Ngôn Âm một chút, xác định Ngôn Âm thực sự có dấu hiệu tốt hơn, mới coi như bỏ xuống nặng nề.
"Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi." Y Mặc xoay người đi ra khỏi phòng.
Mặc Liên nhìn thoáng qua Ngôn Âm, sau đó cùng Y Mặc ra khỏi phòng.
Hai người đi đến linh tuyền bên cạnh núi Thái Dương, đứng ở đây, nghe tiếng nước linh tuyền chảy, ai cũng không nói gì, trầm mặc quỷ dị.
"Phệ Tâm Cổ là ngươi nuôi?" một hồi lâu, Y Mặc đột nhiên mở miệng nói.
"Ân." Mặc Liên gật đầu, không hề phủ nhận tuy là từ đâu nàng cũng không muốn nuôi loại cổ độc này, nhưng Chung Ly Ngạo cực lực yêu cầu, nàng đành phải thỏa hiệp.
"Ah, ta thấy nuôi cổ cũng không phải ý của ngươi, là Chung Ly Ngạo ép ngươi nuôi." Y Mặc cười khẽ một tiếng, tuy là hỏi nói ra cũng là khẳng định. Nàng kiếp trước ít cùng Mặc Liên giao tiếp, cũng hiểu được cách làm người của Mặc Liên, có thể nói Mặc Liên không giống một ma tu, cho nên nàng nghĩ Mặc Liên cũng không thích nuôi loại cổ độc này.
Mặc Liên không trả lời, cũng không có nói ra bối rối, chỉ là lẳng lặng nhìn Y Mặc.
Y Mặc cũng không nói gì, nàng biết Mặc Liên đang thầm chấp nhận lời nàng nói.
Trong lúc nhất thời hai người lại trầm mặc.
Ào ào ào ào....
Tiếng nước linh tuyền chảy không lớn, thế nhưng vào lúc này nghe lại rất rõ.
"Ngươi và Ngôn Âm..." lần này mở miệng trước chính là Mặc Liên, nàng chỉ hỏi suy đoán còn tồn tại trong lòng nàng.
"Như là ngươi nghĩ, việc không nên làm gì thì chúng ta cũng đều làm rồi." Y Mặc không khách khí liền thừa nhận mình và Ngôn Âm có quan hệ, lúc này nàng cười có chút đắc ý, như thắng được gì đó.
Cái này cũng khó trách vì sao Y Mặc hành động như vậy, nàng và Mặc Liên là tình địch, Y Mặc dĩ nhiên là phải cẩn thận hơn, hiện tại Ngôn Âm đã là của mình cho nên nàng ở trước mặt tình địch dĩ nhiên là có cảm giác chiến thắng.
Tình địch gặp nhau liền đỏ mắt, những lời này dùng trên người bọn họ cũng có chút đạo lý.
"Vậy.... vậy chúc mừng." Mặc Liên đã sớm nhìn ra quan hệ giữa Ngôn Âm và Y Mặc trong lúc đại chiến, chỉ là chưa dám xác nhận, hiện tại nghe thấy người trong cuộc lên tiếng, nàng không tiếp thụ cũng phải nhận, chỉ là trong lòng có chút khổ sở khó chịu.
"Hảo hảo đối tốt với nàng."
"Không cần ngươi nói, ta sẽ làm."
"Ta cũng không ở thêm nữa, cáo từ." nói xong, Mặc Liên liền lướt qua Y Mặc ly khai.
Đợi Mặc Liên sau khi rời đi, liền có bóng người từ trong tối vọt ra, đến cạnh Y Mặc.
"Cơ hội tốt như vậy, vì sao không bắt nàng uy hiếp Thiên Ma giáo?" bóng người nói, nghe âm thanh là Trương Trí Hằng.
"Nàng không xấu, huống hồ làm ma tu cũng không phải ý của nàng, chỉ do vận mệnh, chống lại không được mà thôi." Y Mặc nhìn phương hướng Mặc Liên ly khai nói, kỳ thực trong lòng nàng cũng không ghét Mặc Liên, nhưng nàng cũng hy vọng có thể cùng Mặc Liên kết giao bằng hữu, nhưng tất cả đã định trước, các nàng sau này chỉ có thể là địch nhân.
Trương Trí Hằng nghe xong lời Y Mặc nói liền suy nghĩ rồi gật đầu, trong lòng đối với Mặc Liên cũng có thêm vài phần hảo cảm.
"Ngươi hộ tống nàng xuống núi, đừng để các đệ tử khác phát hiện ra nàng." Y Mặc phân phó.
"Vâng." Trương Trí Hằng lên tiếng liền xoay người đi theo, trước đó là hắn âm thầm hộ tống Mặc Liên lên núi, cho nên hắn đối với phương hướng Mặc Liên đi cũng có chút quen thuộc.
Đợi xung quanh không còn ai Y Mặc khẽ thở dài, đưa tay xoa mi tâm, dày vò một hồi nàng cũng chưa được nghỉ ngơi, hiện tại tất cả mọi chuyện đều đã kết thúc, nàng liền cảm thấy có chút mệt mỏi.
Đứng cạnh linh tuyền hồi lâu, Y Mặc cất bước về Mặc Âm Các, vào phòng Ngôn Âm, thấy sắc mặt Ngôn Âm khôi phục hồng nhuận, liền cười cười, chỉ cần ngươi không sao là tốt rồi.
Sau hai ngày Ngôn Âm tỉnh lại, khi nàng tỉnh lại vừa mở mắt liền thấy gương mặt Y Mặc cười nhu hoa nhìn mình, liền ngây dại, sau đó liền đỏ mặt.
"Ngươi tỉnh rồi, ta dìu ngươi ngồi." Y Mặc tự tay đỡ Ngôn Âm dậy, "ngươi còn thấy chỗ nào khó chịu không?"
"Không có.... không có...." Ngôn Âm cảm thấy Y Mặc rất kỳ quái, sao đột nhiên lại cười vui vẻ như vậy...
"Y Mặc, ngươi gặp chuyện gì vui sao?" xuất phát từ lòng hiếu kỳ, Ngôn Âm liền mở miệng hỏi Y Mặc.
"Đúng vậy, gặp được chuyện rất vui." Y Mặc cười híp mắt trả lời.
"Chuyện gì a?" Ngôn Âm tiếp tục hỏi.
Y Mặc đưa tay xoa đầu Ngôn Âm, nhẹ véo mặt Ngôn Âm, cười nói: "Phệ Tâm Cổ trong người ngươi đã hoàn toàn được giải, không cần lo lắng sau này nữa."
"Phệ Tâm Cổ?" Ngôn Âm nghi ngờ.
Y Mặc thấy Ngôn Âm vẻ mặt nghi ngờ mới nhớ ra vì trước đó không muốn Ngôn Âm lo lắng nên không có nói cho nàng biết việc nàng bị trúng cổ, nên nàng cũng đem việc trúng Phệ Tâm Cổ mọi chuyện từ đầu đến cuối nói hết cho Ngôn Âm nghe.
Nghe Y Mặc nói xong, Ngôn Âm không khỏi đưa tay sờ bụng mình, có chút không dám tin có thứ ác độc như vậy nằm trong bụng mình, thiếu chút thì lấy mạng mình.
"Là ngươi thay ta giải cổ độc sao?" Ngôn Âm hỏi.
"Không phải." Y Mặc lắc đầu.
"Là sư tôn?"
"Cũng không phải." Y Mặc lần nữa lắc đầu.
"Vậy thì là ai?" trong ấn tượng của Ngôn Âm ngoại trừ Y Mặc và Chung Ly Quyền thì ngoài ra không còn ai khác.
"Nếu muốn giải Phệ Tâm Cổ, nhất định phải uống máu người nuôi cổ, ta và sư tôn hiển nhiên không phải người nuôi cổ."
"... người đó rốt cuộc là ai?" Ngôn Âm nghĩ mãi cũng không ra.
Ánh mắt Y Mặc lóe lên: "Là Mặc Liên."
Nàng cũng không tính đem chuyện này gạt Ngôn Âm, chuyện Mặc Liên thì Ngôn Âm cũng có trong đó, cũng có quyền được biết. Còn nàng cũng không nghĩ là Ngôn Âm biết chuyện này thì đối với Mặc Liên có tình cảm khác, nàng hiểu rõ tính Ngôn Âm, Ngôn Âm coi Mặc Liên như bạn mà đối đãi, cùng lắm thì cảm kích Mặc Liên không thôi.
Ngôn Âm có chút ngốc lăng, nàng không ngờ đó lại là Mặc Liên, trong lòng nàng có chút lời khó nói, rõ ràng là địch nhân nhưng vẫn cứu ta, nếu không cần cứu ta thì tốt rồi, thật là người này sao lại ngốc như vậy chứ.
"Ân, cái này ngươi cầm đi." Y Mặc đem ngọc bối của Mặc Liên trả lại cho Ngôn Âm.
Ngôn Âm cầm ngọc bội có chút sững sờ, ngọc bội này là lúc ở Việt thành Mặc Liên cho mình, nàng vốn định sau này trả lại, nhưng vì nhiều chuyện nên quên mất, thậm chí nếu Y Mặc lấy ra nàng cũng quên còn có ngọc bội này.
Sau khi bình tĩnh lại Ngôn Âm như đột nhiên nhớ đến gì đó, liền vội vàng muốn giải thích với Y Mặc.
"Y Mặc, ngọc bội này ta."
"Ân, ta biết." Ngôn còn chưa nói hết, Y Mặc liền cười cắt ngang,"ngươi không cần phải nói, ta đều hiểu, ta tin tưởng ngươi."
"Vậy sao ngươi còn đem ngọc bội cho ta?"
Nghe vậy, Y Mặc cười nhẹ, ánh mắt ôn nhu: "Mặc Liên mạo hiểm tính mạng đến phái Thiếu Dương cứu ngươi, mà tình cảm nàng đối với ngươi thế nào ta nghĩ lòng ngươi cũng hiểu, tuy ngươi ở cùng ta, nhưng ta cũng không phải kẻ bạo ngược, Mặc Liên đối với ngươi tình thâm nghĩa trọng như vậy, ngay cả ta cũng có chút nhịn không được động dung, coi như ngươi không thể tiếp nhận nàng, ít nhất cũng nên giữ lại ngọc bội của nàng a, đây đối với ngươi cũng là kết quả tốt nhất rồi, đương nhiên đối với ta cũng vậy."
Ngôn Âm nhìn ngọc bội trong tay, rồi nhìn Y Mặc cười ôn nhu, nhịn không được hít hít cái mũi lên men.
Thật là, tại sao lại đối với ta ôn nhu như vậy a.
"Ân." Ngôn Âm dùng sức gật đầu, tự tay ôm lấy Y Mặc, ở trong ngực Y Mặc cọ cọ, Y Mặc sủng nịch đưa tay vỗ nhẹ lưng Ngôn Âm tỏ vẻ thoải mái.
Ngôn Âm nhịn không được hạnh phúc nở nụ cười, đột nhiên ngẩng đầu hôn lên mặt Y Mặc một cái.
Y Mặc của nàng luôn ôn nhu như vậy, nàng dường như đã rơi vào hố sâu ôn nhu này không thể dừng lại được.