Mỗi ngày Dương Tuệ Dĩnh đến nhà họ Đường lúc ba giờ, mà thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Ninh Chiêu là hai giờ, sau đó đi tản bộ một giờ, sau đó nữa thì đi đến phòng đàn.
Vừa lúc trùng với thời gian Dương Tuệ Dĩnh dạy Đường Khiêm, cho nên hai người không có thời gian chạm mặt nhau.
Chỉ là một ngày nọ, Dương Tuệ Dĩnh cố ý đi vào nhà họ Đường sớm hơn một giờ.
Cố Thịnh Nhân đang tản bộ, Đường Chung Dịch không ở nhà, sau lưng nàng có mấy người hầu nhà họ Đường đi theo.
Đây là quản gia hạ mệnh lệnh, không được để Ninh tiểu thư ở một mình.
Dương Tuệ Dĩnh còn chưa đi đến trước mặt Cố Thịnh Nhân, đã bị một người phụ nữ trung niên hiền lành chặn mất.
Dương Tuệ Dĩnh nhìn thấy thì không cho là đúng, rõ ràng người tên Chiêu Chiêu này, chẳng qua chỉ là một kẻ ăn nhờ ở đậu, còn không bằng mình nữa, dựa vào đâu mà bày ra khí thế lớn thế này?
Nhưng trên mặt thì cô ta lại cười nói: “Lúc trước tôi và Ninh tiểu thư có chút hiểu lầm, hôm nay tôi cố ý tới chuộc lỗi.”
Người giúp việc bị quản gia nghiệm khắc cảnh cáo không được để người lạ tới gần Ninh tiểu thư tỏ vẻ khách khí, ý trong lời nói lại hoàn toàn không cho: “Thật ngại quá, vị tiểu thư này, Ninh tiểu thư thích ở một mình.”
Dương Tuệ Dĩnh khuyên can mãi, nhưng vẫn không cách nào tiếp cận Ninh Chiêu.
Cô ta căm giận rời đi.
Cô ta cảm thấy có hứng thú với Đường Chung Dịch, cho nên đặt chủ ý của mình lên người Ninh Chiêu.
Xem bộ dáng Đường Chung Dịch hội đó, rõ ràng rất quan tâm tới Ninh Chiêu. Nếu mình có thể chơi thân với cô ta, có lẽ Đường Chung Địch sẽ thay đổi suy nghĩ về mình.
Đáng tiếc… Nàng oán hận nhìn thoáng qua người giúp việc đứng sau lưng Ninh Chiêu cách đó không xa, những người này thật sự quá lạc hậu.
Mấy ngày sau, Dương Tuệ Dĩnh vẫn chưa từ bỏ ý định, nhưng cuối cùng cô ta bất đắc dĩ phát hiện, con đường từ Ninh Chiêu này căn bản không thể đi được, cô được người của nhà họ Đường bảo hộ quá tốt, căn bản không cách nào tiếp cận.
Nhưng Dương Tuệ Dĩnh cũng xác nhận được ý nghĩ của mình: Ninh Chiêu xác thật có khuynh hướng của bệnh tự kỷ.
Lúc mình nói chuyện phiếm với người hầu, thậm chí cố ý chỉnh âm lượng cao lên hấp dẫn lực chú ý của cô đều không có tác dụng, Ninh Chiêu vẫn luôn lẳng lặng một mình đứng hoặc là đi về phía trước, với mình, thậm chí với những người hầu kia, không có bất kì phản ứng nào.
Nhìn bộ dáng này của Ninh Chiêu, Dương Tuệ Dĩnh chỉ cảm thấy công bằng hơn không ít: Nhìn xem, cô có gương mặt xinh đẹp cùng với thiên phú cực tốt thì đã sao? Không có ý nghĩa, chẳng phải ngay cả cách sinh hoạt bình thường nhất cũng đánh mất luôn rồi sao?
Chỉ là ngoài cái đó ra, cô ta vẫn là cảm thấy bất công, dựa vào đâu? Đứa như Ninh Chiêu vậy, chẳng sợ bản thân mắc chứng bệnh kia, chẳng sợ cha mẹ ruột mất đi hết, cô vẫn được người của nhà họ Đường tỉ mỉ quan tâm chăm sóc, yêu thương.
Ít nhất, cô vẫn luôn là một đại tiểu thư vô lo vô nghĩ, không giống như mình, tuổi trẻ đã phải dốc sức làm việc nuôi thân.
Hôm nay Đường Chung Dịch tan tầm trở về, mới vừa vào cửa, đã phải gặp Dương Tuệ Dĩnh.
Mắt anh nhìn thẳng lướt qua cô ta, chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy Dương Tuệ Dĩnh hô lên ở phía sau: “Đường tiên sinh.”
Đường Chung Dịch quay đầu. Người phụ nữ này muốn làm gì?
Dương Tuệ Dĩnh nhìn thoáng qua Đường Chung Dịch, chỉ cảm thấy mấy ngày không gặp, dường như người đàn ông này lại trở nên mê người hơn.
Cô ta cảm thấy da mặt mình hơi nóng lên, hơi ngượng ngùng nhỏ giọng nói: “Lần trước tôi cãi nhau với Ninh tiểu thư, là tôi không đúng, tôi không biết cô ấy có bệnh kia…”
“Câm miệng!” Đường Chung Dịch cau mày nghiêm khắc nhìn cô ta, “Ai nói với cô Chiêu Chiêu có bệnh? Cô ấy chỉ không thích nói chuyện mà thôi.”
Dương Tuệ Dĩnh đột nhiên không kịp phòng ngừa bị anh mắng một câu, trong lòng ủy khuất không thôi, đè nén lửa giận nóng cháy xuống.
“Tóm lại, là tôi không đúng, tôi muốn nói xin lỗi với anh.”
Đường Chung Dịch không tỏ ý kiến: “Xin lỗi thì không cần, vẫn là câu trước kia, cô không được xuất hiện trước mặt Chiêu Chiêu, chính là tốt nhất.”