Nữ Chủ Giá Lâm, Nữ Phụ Mau Lui Tán! (Xuyên Nhanh: Nữ Chính Giá Lâm, Nữ Phụ Mau Lui!)

chương 214: thiếu nữ dương cầm bệnh tự kỷ vs gia sư dạy thêm (11)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dương Tuệ Dĩnh trơ mắt nhìn Đường Chung Dịch rời đi, anh thậm chí chưa từng quay đầu lại.

Cô ta chỉ cảm thấy trong lòng ủy khuất không thôi, bản thân dù thế nào cũng có thể xem là một mỹ nữ, ngày thường cũng không thiếu người theo đuổi, đã làm chuyện hạ mình xin lỗi thế này bao giờ đâu?

Nhưng người ta không những không cảm kích, nói chuyện còn lãnh đạm như thế.

Nhưng mà… Nhớ tới gương mặt kia của Đường Chung Dịch, Dương Tuệ Dĩnh lập tức không cách nào oán trách anh.

Cô ta chỉ có thể trút hết lửa giận lên đầu của Ninh Chiêu —— tất cả là do người phụ nữ này, nếu không phải cô ta, mình cũng sẽ không để lại ấn tượng đầu tiên không mấy tốt đẹp với Đường Chung Dịch.

Cố Thịnh Nhân vừa đàn xong một khúc cuối cùng, bỗng nhiên bị hệ thống nhắc nhở: “Mục tiêu Dương Tuệ Dĩnh, giá trị cừu hận đối với ký chủ tăng lên %.”

Ngón tay Cố Thịnh Nhân ấn phía đàn cuối cùng, tiếng nhạc du dương dừng lại.

“Tại sao?” Cô hơi khó hiểu, rõ ràng tùy rằng lúc trước hài người có chút xung đột, giá trị cừu hận của Dương Tuệ Dĩnh với mình cũng chỉ mới % mà thôi, sao lại đột nhiên tăng lên tới % rồi?

Hệ thống lóe sáng trong chốc lát, trả lời nói: “Sau khi hệ thống kiểm tra đo lường, phương hướng cảm xúc của Dương Tuệ Dĩnh chủ yếu là vì ganh tị với giận chó đánh mèo.”

Ganh tị thì Cố Thịnh Nhân có thể hiểu, cái giận chó đánh mèo là sao?

Cô đột nhiên nghĩ tới gì đó: “Có phải Dương Tuệ Dĩnh động tâm với Đường Chung Dịch rồi không?”

Hệ thống: “Dương Tuệ Dĩnh lúc gặp gỡ Đường Chung Dịch xuất hiện tình huống tim đập nhanh thất thường, nhiệt độ cơ thể hơi tăng lên, biên độ sóng điện não tăng lên, theo kiểm tra đo lường, phù hợp với khả năng động tâm của nhân loại.”

Cố Thịnh Nhân biết cái tình huống giận chó đánh mèo này là gì rồi, cẩn thận ngẫm lại, cái nồi này, mình có cõng cũng không tính là oan.

“Chiêu Chiêu?” Đường Chung Dịch đi tới.

Cố Thịnh Nhân phá lệ nở một nụ cười tươi với anh.

Trong lòng Đường Chung Dịch vừa mừng vừa sợ, Chiêu Chiêu như vậy, có phải chứng tỏ đã thân cận hơn với mình hay không?

Anh vui mừng trong lòng, thử đi nắm lấy tay Cố Thịnh Nhân, vui sướng phát hiện tay của đối phương hơi rụt lại một chút, cuối cùng cũng không thu hồi đi.

Tuy rằng nụ cười của Cố Thịnh Nhân chỉ xuất hiện trong nháy mắt ngắn ngủi như vậy, cũng đủ để Đường Chung Dịch vui vẻ, anh dắt tay Cố Thịnh Nhân một đường đi về phòng.

Buổi tối lau tóc cho Cố Thịnh Nhân xong như thường lệ, Đường Chung Dịch nhẹ nhàng cho Cố Thịnh Nhân một nụ hôn chúc ngủ ngon sau khi thấy cô đã leo lên giường, chậm rãi đi ra ngoài.

Bên kia Dương Tuệ Dĩnh cũng chưa bỏ cuộc, lúc sau cô ta “tình cờ gặp được” Đường Chung Dịch rất nhiều rất, ý đồ khiến anh chú ý.

Nhưng Đường Chung Dịch đối với người phụ nữ này, ngoại trừ mất kiện nhẫn, không còn cảm xúc dư thừa nào khác.

Không khéo là, Dương Tuệ Dĩnh nhìn thấy rất nhiều lần, Đường Chung Dịch hay dùng vẻ mặt lạnh lùng đối với mình, lại cẩn cẩn thận thận nắm tay Ninh Chiêu, mười ngón tay của hai người đan vào nhau, chậm rãi đi tới hoa viên.

Đối khi là Ninh Chiêu ngồi trong phòng đàn trong suốt đánh đàn, Đường Chung Dịch ở một bên lẳng lặng nhìn cô, nhu tình trong mắt quả thực không tài nào hòa tan được.

Cứ như vậy, Cố Thịnh Nhân không làm gì hết, nhìn giá trị cừu hận của Dương Tuệ Dĩnh đối với mình càng ngày càng cao.

Dương Tuệ Dĩnh đi ra từ trong phòng Đường Khiêm.

Hẳn là cô ta nên đi về phía cửa chính, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, bước chân chuyển hướng, cô ta đi về phía nơi quen thuộc nào đó.

Quả nhiên nghe được tiếng đàn quên thuộc, cô ta vừa mới đi đến cửa phòng đàn, tiếng đàn đột nhiên im bặt, rồi người đánh đàn đứng lên.

Cô ta đứng ở một bên, nhìn Ninh Chiêu đi ra.

Đây không phải lần đầu tiên cô ta thấy Ninh Chiêu, nhưng mỗi một lần, đều phải cảm thấy kinh ngạc cảm thán với dung nhan của cô bé này.

Hơi ấm hoàng hôn lẳng lặng rải lên góc váy màu trắng của Ninh Chiêu, mạ lên người cô một tầng sáng ấm áp. Nhìn Ninh Chiêu như vậy, Dương Tuệ Dĩnh nhớ tới một câu thơ:

Nàng đạp ánh nắng đi tới, mang theo gió và mùi hương của cỏ cây, kinh diễm ánh mắt ai kia?

Người như vậy, ngay cả bản thân cũng phải nhìn tới thất thần, huống chi là một người đàn ông như Đường Chung Dịch?

_______________

Hy: Chương này tặng bạn GuJiTan như đã hứa nhé ^^~

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio