Cũng may Đường Chung Dịch không thể nào có ý nghĩ gì với một người bệnh, mà kỹ thuật diễn của Cố Thịnh Nhân cũng đã đến hàng thượng thừa.
Hai người im lặng hoàn thành tất cả mọi việc.
"Chiêu Chiêu, ngủ ngon." Đường Chung Dịch nhẹ nhàng hôn lên trán Ninh Chiêu, nhìn bộ dáng vẫn không nhúc nhích của Ninh Chiêu, anh chỉ cảm thất đau nhói trong lòng.
Chiêu Chiêu của anh, sẽ không bao giờ nở nụ cười nhìn anh, kéo tay áo anh hôn nụ hôn chúc ngủ ngon nữa.
Đường Chung Dịch nằm bên người Ninh Chiêu, nhìn Ninh Chiêu cũng không có phản ứng gì khi mình ngồi lên giường, nhìn đôi mắt đang nhắm của cô, Đường Chung Dịch mới tắt đèn đi, mở mắt nhìn thật lâu trong bóng tối.
Tương phản với anh, bên cạnh là người quen thuộc, hơi thở quen thuộc, Cố Thịnh Nhân đã nhanh chóng ngủ say.
Ngày hôm sau, Đường Chung Dịch gạt hết chuyện của công ty sang một bên, toàn tâm toàn ý ở cạnh Cố Thịnh Nhân, mỗi ngày đều tự mình chăm sóc cô, dùng xe lăn đẩy cô đi tản bộ, rồi còn đưa cô đến phòng đàn.
"Chiêu Chiêu, không phải em thích đánh đàn sao? Đàn một khúc cho anh nghe được không?" Anh dịu dàng dỗ cô.
Cố Thịnh Nhân ngồi trước chiếc dương cầm, cô nhìn thứ quen thuộc trước mắt, con ngươi dường như hơi rung động một chút.
Đường Chung Dịch thấy thế trong lòng mừng như điên, anh không dám quấy rầy cô, chỉ có thể thầm ước dương cầm có thể mang Ninh Chiêu ra ngoài.
Cố Thịnh Nhân duỗi tay đặt lên phím đàn, nhưng cô chỉ đàn lung tung mấy nốt, liền bất động.
Đường Chung Dịch trong lòng vô cùng thất vọng, trên mặt thì chỉ cười dịu dàng.
Anh muốn để Ninh Chiêu thử lại, lại phát hiện Ninh Chiêu dường như có chút mâu thuẫn, chỉ có thể tạm thời từ bỏ, lúc trở về, hai người đụng phải Dương Tuệ Dĩnh.
Dương Tuệ Dĩnh làm chuyện như vậy, mấy ngày nay vẫn luôn không dám hỏi tình hình gần đây của Ninh Chiêu.
Nhưng cô ta cảm nhận rõ được không khí nhà họ Đường gần đây rất nặng nề, phỏng chừng Ninh Chiêu đã xảy ra vấn đề nào đó.
Cô ta hơi không dám đối mặt Ninh Chiêu, cho nên mỗi ngày đều đi vòng qua phòng đàn, không nghĩ tới, hôm nay Đường Chung Dịch đẩy Ninh Chiêu đi một vòng khắp đại trạch nhà họ Đường.
Nhìn thấy Ninh Chiêu ngồi trên xe lăn, dường như không chịu bất kì ảnh hưởng nào, cô ta còn cảm thấy kỳ quái.
Đường Chung Dịch không thích người phụ nữ này từ sâu trong tâm khảm, anh vốn định lơ đi coi như chưa nhìn thấy, trực tiếp đưa Chiêu Chiêu rời đi.
Nhưng không nghĩ tới, Ninh Chiêu vẫn luôn an tĩnh tựa như không tồn tại, trong nháy mắt nhìn thấy Dương Tuệ Dĩnh, đột nhiên cảm xúc kích động lên.
Ánh mắt cô phẫn nộ nhìn chằm chằm Dương Tuệ Dĩnh, miệng còn không ngừng kêu ba mẹ, Dương Tuệ Dĩnh chỉ cảm thấy ánh mắt của đối phương phảng phất mang theo cừu hận thấu xương, trói cả người cô ta lại không thể nhúc nhích.
Đường Chung Dịch bị một màn này làm cho khá kinh ngạc, đến khi Ninh Chiêu muốn tự đứng lên, anh mới phản ứng lại —— trên chân cô còn có thương tích!
Anh khom lưng an ủi Ninh Chiêu đang kích động, ánh mắt như dao sắc nhằm về phía Dương Tuệ Dĩnh.
Dương Tuệ Dĩnh bị ánh mắt này nhìn vào thì cả người phát lạnh, Đường Chung Dịch cũng không nói gì, mà che mắt của Ninh Chiêu lại rồi đưa người về phòng.
Dương Tuệ Dĩnh thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa rồi cô ta còn tưởng rằng Đường Chung Dịch muốn làm gì mình cơ.
Nhưng, cô ta nghĩ về mọi chuyện quá đơn giản.
Ngày hôm sau, lúc cô ta đi vào phòng Đường Khiêm, cả căn phòng chỉ có một người.
"Đường tiên sinh......" Nàng nhìn người đàn ông mà mình luôn thầm thương trộm nhớ, trong lòng hơi vui mừng, nhưng ở sâu trong nội tâm lại có một ít bất an.
Đường Chung Dịch mặt vô biểu tình xoay người lại nhìn cô ta: "Dương tiểu thư có thể giải thích một chút không, buổi chiều bốn ngày trước, cô đã làm gì Chiêu Chiêu?"