Trong lòng Dương Tuệ Dĩnh hơi hoảng loạn.
Không ai biết chuyện mà mình làm cả. Cô ta an ủi chính mình.
Cô ta mờ mịt nhìn Đường Chung Dịch: "Bốn ngày trước gì cơ? Chuyện gì?"
Đường Chung Dịch rất ghét vẻ mặt kia của cô ta: "Chuyện của cha mẹ Chiêu Chiêu, người biết đến cũng không nhiều lắm, chúng ta đã điều tra rất cặn kẽ, chỉ có cô."
Anh nhìn gần Dương Tuệ Dĩnh: "Tiểu Khiêm nói tôi biết, nó đã nói chuyện này với cô, hơn nữa hai người còn từng hứa hẹn, chuyện này sẽ không nói với bất kì ai."
Dương Tuệ Dĩnh cố gắng trấn định: "Tôi biết chút chuyện của Ninh Chiêu tiểu thư, nhưng chẳng phải Đường tiên sinh anh không cho tôi tới gần Ninh tiểu thư sao? Người của cả biệt thự nhà họ Đường đều biết, Dương Tuệ Dĩnh tôi nhìn thấy Ninh tiểu thư đều đi đường vòng."
Đường Chung Dịch nhìn cô ta: "Vậy cô giải thích thế nào, phản ứng khi Chiêu Chiêu nhìn thấy cô kia?"
Dương Tuệ Dĩnh biện giải nói: "Làm sao tôi biết, cái này phải hỏi Ninh tiểu thư rồi? Có lẽ là do tôi với cô ấy từng có xích mích, nói không chừng cô ấy vừa nhìn thấy tôi đã khó chịu."
Đường Chung Dịch yên lặng nhìn cô ta trong chốc lát: "Nếu Chiêu Chiêu không thích cô, sau này cô cũng không cần tới nhà họ Đường nữa. Tốt nhất đừng để tôi biết, cô thật sự có liên quan đến chuyện này!"
Dương Tuệ Dĩnh không phục: "Dựa vào đâu? Vô duyên vô cớ đuổi việc tôi..."
Đường Chung Dịch đã đóng sập cửa rời đi.
Quản gia nhà họ Đường cầm một phong thư đưa cho Dương Tuệ Dĩnh: "Thật ngại quá Dương tiểu thư, gần đây nhà họ Đường có khá nhiều chuyện xảy ra, tiểu thiếu gia.. chuyện dạy học..."
Dương Tuệ Dĩnh với tay cướp lấy phong thư trong tay quản gia: "Không cần tìm lý do nữa, không phải là không tới nữa sao? Bổn cô nương không hiếm lạ!"
Đường Chung Dịch đứng trước cửa sổ, nhìn bóng dáng Dương Tuệ Dĩnh biến mất ở nhà họ Đường, ánh mắt sâu thẳm khôn tả.
Cô cho rằng cô không thừa nhận, tôi sẽ không còn cách nào sao?
Cuộc sống gần đây của Dương Tuệ Dĩnh không được thuận lợi lắm.
Tuy rằng thiên phú của cô ta ở học viện âm nhạc cũng không tính là nổi bật, nhưng cũng coi như là trên mức tầm thường, nhưng các hoạt động gần đây trong học viện, các giáo sư giống như là hoàn toàn lơ cô ta đi vậy, tất cả đều không đưa cô ta ra ngoài.
Những học viên như bọn họ, trong việc học quan trọng nhất chính là được giáo sư của mình dẫn ra ngoài trải nghiệm thực tiễn, đồng thời cũng tự tìm thấy cơ hội của bản thân, ngộ nhỡ được ban nhạc lớn nào đó coi trọng, cũng là một con đường cực kỳ tốt.
Đặc biệt là người như Dương Tuệ Dĩnh, không có gia thế, hoàn toàn chỉ có thể dựa vào bản thân, nếu như giáo sư không đưa cô ta ra ngoài, có thể tưởng tượng, cho đến khi tốt nghiệp, cô ta khẳng định sẽ không có bất kì cơ hội nào để xuất đầu.
Cô ta thiếu kiên nhẫn đi tìm giáo sư.
Nhận được câu trả lời rất có lệ: "Thầy cảm thấy cơ sở của em còn chưa vững chắc lắm, em có thời gian nghĩ mấy thứ đó, còn không bằng dồn sức củng cố cở sở một chút đi."
Dương Tuệ Dĩnh thật sự muốn mắng người. Cơ sở? Cơ sở không vững chắc? Nếu cơ sở của cô ta thật sự không vững chắc thì năm đó làm sao mà thi đậu được cái học viện âm nhạc nổi danh cả nước này?
Nhưng cô ta không dám, đối với những học viên như bọn họ, giáo sư chính là sự tồn tại nắm giữ quyền sinh quyền sát. Cho dù trong lòng có chán ghét cỡ nào, mặt ngoài vẫn phải nở nụ cười nịnh nọt.
Mắt lạnh nhìn Dương Tuệ Dĩnh đi ra ngoài, giáo sư của cô ta lắc đầu.
Cô nữ sinh này, cũng không biết đã đắc tội nhà họ Đường ở đâu.
Ông cũng không giữ nổi cô ta.
"Chiêu Chiêu, nơi này rất đẹp phải không?"
Đường Chung Dịch và Ninh Chiêu đang nằm trên một bãi biển.
Vị chuyên gia kia nói tốt nhất là nên mamg Ninh Chiêu ra ngoài nhiều một chút, nửa năm qua, Đường Chung Dịch đã đưa Ninh Chiêu đi du lịch khắp nơi -- đương nhiên, những nơi chọn lựa đều phải cực kỳ đẹp và ít người.
Giống như bây giờ, chỗ của hai người chính là một bãi biển tư nhân của nhà họ Đường.