Hai tay Giáo Hoàng nắm chắc cây quyền trượng tượng trưng cho địa vị của Thánh Nữ, giao vào trong tay Cố Thịnh Nhân.
Tất cả mọi người đều giữ im lặng, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào thời khắc lịch sử này, đại sư vẽ tranh sơn dầu cùng đại sư điêu khắc càng phải ghi tạc tình cảnh này vào trong đầu thật kỹ, tình cảnh này, chắc chắn vĩnh viễn ghi lại trong sử sách, truyền thừa hậu thế.
Nhưng một màn khiến cho tất cả mọi người không nghĩ tới đã xuất hiện.
Tay Cố Thịnh Nhân vẫn chưa có tiếp xúc với quyền trượng, vậy mà cây quyền trượng được chế tạo bởi những tài liệu quý hiếm nhất đại lục Auci đã vỡ vụn thành từng tấc, rơi trên đất, bị lửa thần kim sắc thiêu thành tro tàn.
Cố Thịnh Nhân: ...
Giáo Hoàng: ...
Có thể làm như vậy, không thể nghi ngờ chỉ có một người.
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía tượng thần Ánh Sáng phía cao, không ít người đã quỳ xuống.
Giáo Hoàng nghi hoặc nhìn Cố Thịnh Nhân, chẳng lẽ Hathaway không phải là Thánh Nữ lọt vào mắt xanh của thần linh sao? Nhưng nếu như thần linh thật sự vừa ý nàng, vì sao phải hủy quyền trượng đi?
Phải biết, Thánh nữ Ánh sáng mà không có quyền trượng ở trong tay, căn bản sẽ không được dân chúng thừa nhận.
Đã có quý tộc xì xào bàn tán, nói là chắc chắn Thánh nữ này có tín ngưỡng không thuần túy, dẫn đến việc thần linh bất mãn, lúc này mới nổi giận hủy đi quyền trượng của Thánh nữ.
Dưới đáy đã có người đang kêu gào, phải trừng phạt Thánh nữ làm cho thần linh bất mãn là Cố Thịnh Nhân đây thật nặng. Tất nhiên là đề nghị này lại được không ít người tán thành.
Cố Thịnh Nhân nhìn sang một cái, kẻ nói chuyện chính là người bên đế quốc Hải Lam, Hải Lam này là một đế quốc mới phất lên, nổi danh hiếu chiến, luôn bất hòa với không cùng đường với đế quốc cổ xưa nhất - đế quốc Auci. Hathaway là cháu gái của Hoàng Đế đế quốc Auci nên đương nhiên là người của đế quốc Hải Lam không muốn cô trở thành Thánh Nữ Ánh Sáng.
Khác với đế quốc Hải Lam đang cười trên sự đau khổ của người khác, người của đế quốc Auci đều lo lắng nhìn Cố Thịnh Nhân trên đài cao.
Heidy hơi cúi thấp đầu, trong mắt đều là cười trên sự đau khổ của người khác. Nàng ta ước gì Thánh Nữ Cố Thịnh Nhân này bị trục xuất, nếu như vậy, nàng sẽ có cơ hội lớn hơn, không phải sao?
Giáo Hoàng hoàn toàn không tin đây là bất mãn của thần linh đối với Thánh Nữ, phải biết rằng, trường bào Cố Thịnh Nhân đang mặc trên người lúc này, đều được thần Ánh Sáng ban tặng.
Đối với lời bàn tán bốn phía, Cố Thịnh đều coi như không nghe, cô chỉ lẳng lặng đứng, dường như đang đợi một kết quả.
Quả nhiên, ngay thời điểm người bên đế quốc Hải Lam đã bắt đầu lớn tiếng kêu gào, thần linh cao cao tại thượng rốt cục cũng có phản ứng.
Một vầng sáng màu vàng óng bay lên từ trên tượng thần, một bóng người hư ảo từ bên trong tượng thần bước ra.
Không ít người cảm thấy hai mắt chói lòa, không thể không cúi đầu, chợt phản ứng lại rằng bóng người vừa rồi là ai
Thần giáng thế!
Toàn bộ đại thánh đường đều quỳ xuống, ngay cả Giáo Hoàng cũng giống như thế.
Chỉ có một mình Cố Thịnh Nhân đang đứng, không phải là cô không muốn quỳ, mà là căn bản quỳ xuống không được.
Nhìn thấy bóng người đó thì trong nháy mắt, phản ứng đầu tiên của nàng cũng giống như mọi người, nhưng có một luồng sức mạnh không tên ngăn cản nàng.
Ở trong hư không, bóng người từng bước một mà đi đến, đến khi tới bên người Cố Thịnh Nhân.
"Quyền trượng phàm nhân không xứng với hào quang của ngươi, tín đồ thành kính nhất của ta." Âm thanh trầm thấp của thần vang vọng ở trong đại thánh đường, vang vọng ở trong lòng của mỗi người.
Cố Thịnh Nhân kinh ngạc nhìn bóng hình trước mặt, chỉ có điều đó là một vầng sáng mờ ảo, nhưng dường như mang theo uy thế hủy thiên diệt địa, không có ai sẽ hoài nghi thân phận thực sự của người trước mắt.
Thần Ánh Sáng.