Thần Ánh Sáng mang theo ý cười nhìn gương mặt của tín đồ giống như đang kinh ngạc đến ngây người.
A, nhìn như vậy, hình như bản thân hắn càng đẹp đẽ thêm.
Tay phải của hắn chậm rãi đưa lên, một vầng sáng đoạt lấy cả rực rỡ của thiên địa dần dần ngưng tụ thành hình ở trong tay hắn, mãi đến khi ánh sáng dần tản đi, đồ vật trong tay của hắn cũng xuất hiện ở trong mắt Cố Thịnh Nhân.
Một quyền trượng màu bạc.
"Đây là vinh quang ta ban tặng ngươi." Thần Ánh Sáng đưa quyền trượng tới bên người Cố Thịnh Nhân.
Cố Thịnh Nhân hơi hoảng hốt lấy lại tinh thần, cô duỗi ra hai tay cẩn thận từng li từng tí một mà tiếp nhận lấy quyền trượng thần ban cho.
Hình như thần Ánh Sáng cười khẽ một tiếng, phút chốc hắn cúi người, Cố Thịnh Nhân chỉ cảm thấy cảm giác man mát chạm đến trán mình. Khi cô giương mắt nhìn thì bóng người của thần Ánh Sáng đã tiêu tan trong không trung.
"Tín đồ của ta, cố gắng, truyền thừa hào quang của ta." Dường như chỉ còn lại câu nói này còn quanh quẩn ở bên tai cô.
Mãi đến khi khí tức của thần Ánh Sáng triệt để biến mất ở trong Đại Thánh đường, tất cả mọi người mới dám ngẩng đầu lên.
Bọn họ nhìn Thánh Nữ đang một mình đứng thẳng ở trên đài cao quang minh, còn có quyền trượng hoa mỹ trong tay cô thì kính nể cùng ước ao không có cách nào che giấu nổi trong ánh nhìn.
Vinh quang... Sủng ái của thần Ánh Sáng đã đến mức này rồi, địa vị của Thánh Nữ Ánh Sáng, còn ai dám xen vào một lời?
Người bên đế quốc Hải Lam cực kỳ hối hận vì lúc trước mình đã nói ẩu nói tả.
Còn Giáo Hoàng thì mừng rỡ không thôi, trong Giáo Đình xuất hiện một vị Thánh Nữ rất được thần linh yêu thích, đối với giáo đình Ánh Sáng mà nói, rõ ràng là một việc không thể tốt hơn, không phải hay sao?
Ông ức chế không được niềm mừng vui mà tuyên bố: "Ta tuyên bố, kể từ hôm nay, Hathaway Luiz chính là Thánh nữ Ánh Sáng thánh khiết nhất của giáo đình Ánh Sáng, nàng sắp trở thành sứ giả của thần Ánh Sáng, mang vinh quang của thần tới khắp mọi ngóc ngách trên đại lục Auci!"
Không có một ai có nửa phần dị nghị.
Heidy âm thầm cúi thấp đầu, nàng ta vạn phần đố kị.
Tại sao? Tại sao thần lại ân sủng Hathaway như vậy? Rõ ràng mình cũng là một tín đồ thành kính với thần linh như vậy, không phải sao?
Thời điểm Cố Thịnh Nhân trở về tẩm điện, cả người còn có chút mờ mịt.
"Hệ thống, ngươi nói xem, tại sao thần Ánh Sáng này lại trông chờ vào ta như vậy?" Cô nghĩ mãi mà không ra.
Hệ thống: "Thế giới này xem như là vị diện cao cấp trong ba ngàn thế giới, thần Ánh Sáng lại là một thần chỉ mạnh mẽ, nhiều nhất thì ta chỉ bảo đảm sự tồn tại của mình không bị hắn phát hiện, không cách nào điều tra ý nghĩ của thần Ánh Sáng được."
Cố Thịnh Nhân lại có chút hưng phấn: "Vậy cũng là thần linh! Ta chưa từng gặp thần linh! Đáng tiếc, chính là không nhìn thấy dáng vẻ của hắn."
Hệ thống: ...Hi vọng câu nói này không nên bị một vị nào đó biết.
Cố Thịnh Nhân lại lấy quyền trượng thần Ánh Sáng ban tặng cho cô ra.
Toàn bộ quyền trượng đều là một màu trắng bạc, từng chi tiết nhỏ đều vô cùng tinh xảo hoàn mỹ. Trên đỉnh quyền trượng có khảm một viên tinh thạch màu xanh lam to lớn, mặc dù chỉ được khảm ở đó, Cố Thịnh Nhân cũng có thể cảm nhận được năng lượng quang minh mạnh mẽ đang ẩn chứa trong đó.
Dựa theo ký ức của Hathaway biết được, xác thực là trên đại lục Auci không có bất kỳ đá năng lượng nào có thể có được năng lượng kinh khủng như vậy.
E rằng, đây chính là đồ vật đến từ Thần giới.
Cố Thịnh Nhân liếc mắt nhìn quyền trượng, lại nhìn trường bào đẹp đẽ trên người một chút, lại liên tưởng đến pho tượng cao quý hoa lệ bên trong đại thánh đường Ánh Sáng, yên lặng mở miệng nói với hệ thống một câu: "Thế nhân đều truyền rằng thần Ánh Sáng thích xa xỉ hoa mỹ, bây giờ ta tin thật."
Đưa mắt nhìn lại, bất cứ thứ gì có liên quan đến thần linh, sẽ không một thứ nào có vẻ hơi khiêm tốn.
Cố Thịnh Nhân cũng yêu thích đồ vật cao quý xa hoa từ trong xương, cười đến hai mắt sáng lấp lánh: Bắp đùi như vậy, có thể ôm một hồi.