“Dây chuyền của ta đâu? Ngươi có thấy không?” Eve vội vàng hỏi: “Màu đen, hình thoi, to như thế này.” Nàng ta khoa chân múa tay.
Người hầu gái cảm thấy kỳ lạ: “Khi chúng ta giúp người tắm rửa, băng bó vết thương, không hề nhìn thấy vòng cổ mà người nói.”
Eve cảm thấy lạnh lẽo, trong thời gian này, nàng ta đã có thói quen ỷ lại vào người thần bí đó, bây giờ đột nhiên biến mất, nàng ta cảm thấy trong lòng thật trống trải.
“Điện hạ!” Lúc này, người hầu gái kính cẩn hành lễ.
Eve giương mắt nhìn lên, chớp mắt liền ngây người ra.
Ngoại trừ người thần bí đó, nàng chưa từng thấy người nào đẹp như vậy.
Không hai người rất giống nhau, gương mặt người thần bí kia rất mê hoặc, như một đóa hoa mê hoặc trí mạng, hấp dẫn người phàm sa ngã.
Mà vị điện hạ này, cả người đều giống như có vầng hào quang, là hóa thân xinh đẹp của tạo hóa, thần khiết cao quý không thể xâm phạm.
Cố Thịnh Nhân bảo thị nữ đi xuống, cô lấy dây chuyền ra từ không gian giới chỉ.
Tâm tư của Eve lập tức bị thu hút.
“Eve!” Trong làn khói màu đên xuất hiện một nam nhân phong hoa tuyệt đại.
“Chào ngài.” Eve vui vẻ.
Ma vương không nói gì, tay chấm vào trán của Eve.
“Đây là chuyện ta đã đồng ý với ngươi, có thể tăng thêm tư chất của ngươi.”
Trong nháy mắt, Eve đã hiểu ý của hắn, nàng ta có chút bối rối: “Thưa ngài, ngài muốn rời đi sao?”
Ma vương không hề thay đổi sắc mặt, liếc nhìn Cố Thịnh Nhân, cười nói: “Ta đã tìm được người ta muốn tìm rồi.”
Eve thoáng nhìn sang Cố Thịnh Nhân, đột nhiên hiểu ra.
Nguyên nhân ngài luôn thúc giục nàng ta đến kinh đô đó là vì vị điện hạ này.
Eve cảm thất rất buồn, cũng hiểu rằng ngài ấy không hề nợ mình gì cả, dọc đường đã giúp đỡ mình rất nhiều, nàng ta không thể mở miệng nói ngài ấy ở lại.
Trái lại Cố Thịnh Nhân lại nói: “Ngươi có đồng ý ở lại phủ công tước không?”
Đương nhiên cô có suy nghĩ của riêng mình, Eve Heather sau khi được nâng cao tư chất, sẽ trở thành yêu nghiệt thiên phú, nếu trở thành thành viên của phủ công tước, sau này sẽ có thể trợ giúp rất lớn.
Điều này đối với Eve mà nói, là một niềm vui ngoài ý muốn, nàng ta muốn tới kinh đô, nhưng không quen biết ai, đang lo không có chốn dừng chân.
Đề nghị của Cố Thịnh Nhân nàng ta không hề do dự mà đồng ý.
Ma vương đã bảo Eve lập lời thề, không được đem chuyện của mình tiết lộ ra ngoài.
Tuy Eve không biết thân phận của ngài ấy là gì, nhưng nhìn hình dáng của hắn, chắc chắn là không phải nhân vật tầm thường, nàng ta không hề có ý kiến gì về lời thề, nhiều thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, sự tồn tại của ngài ấy, nàng ta sẽ chôn chặt trong lòng.
Buổi tối, Cố Thịnh Nhân tắm xong, lau khô tóc của mình bằng khăn mặt.
Bất thình lình nghe thấy một giọng trầm thấp: “Người yêu à, nàng thật thơm.” Ma vương say mê hít một hơi thật sâu.
Cố Thịnh Nhân đã thấy nhưng không trách cứ hành vi của hắn, dù sao hắn cũng thể chạm được vào cô: “Ma vương, xin người tự trọng.”
Bởi vì tồn tại khế ước cộng sinh nên thân phận của ma vương cũng không hề giấu giếm.
Cố Thịnh Nhân cũng từng nghi ngờ, người này có phải là người mình yêu không.
Nhưng ở hai kiếp trước, dù là Cơ Ngọc hay Nguyên Húc đều rất bá đạo nhưng cũng rất dịu dàng, mà ma vương trước mặt chỉ giỏi ngả ngớn lưu manh!