Thời gian trôi qua rất nhanh. Chớp mắt, Cố Thịnh Nhân cũng đã tốt nghiệp học viện hoàng gia Carter.
Từ lúc cô gặp Ma Vương, cũng đã được ba năm.
Các loại kỳ trân dị bảo của phủ công tước nhiều không đếm xuể, tốc độ khôi phục của Ma Vương khiến kẻ khác khiếp sợ. Hiện giờ thậm chí hắn đã có thể nhất thời biến thành hình thể thật, chỉ chờ tìm được suối Sinh Mệnh, đắp nặn thân hình một lần nữa là có thể khôi phục thực lực đỉnh cao.
Hôm nay là vũ hội tốt nghiệp học viện hoàng gia Carter.
Thời gian ba năm cũng đủ biến Veronica từ một cô bé ngây ngô thành một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Đế quốc minh châu, danh phù kỳ thực.
Nhưng tính cách mỹ nhân này cao ngạo quá mức, thực lực cũng vô cùng bá đạo.
Thành tích tốt nghiệp của Cố Thịnh Nhân đứng thứ nhất học viện hoàng gia Carter. Thậm chí, học viện còn vì cô làm một pho tượng. Đây là vinh dự của nhân tài cống hiến rất nhiều cho học viện mới có được.
Mà tượng Cố Thịnh Nhân có thể xuất hiện ở đây, chỉ có một nguyên nhân, thiên phú của cô thực sự làm người khác khiếp sợ.
Kiếm sĩ huyền thoại mười sáu tuổi!
Không ai hoài nghi thiếu nữ này sẽ trở thành một vị kiếm thánh của đế quốc Carter.
Cố Thịnh Nhân không có hứng thú với nhảy múa. Ngoại trừ múa một khúc mở màn đại biểu cho các học sinh tốt nghiệp của học viện, cô vẫn ngồi đây.
Cô đã từ chối đến người thứ mười.
Cố Thịnh Nhân biết chắc chắn có vài nam sinh quý tộc nhàm chán đang thách đố xem ai có thể hẹn được cô.
“Nica.” Giọng nam trầm ấm truyền tới, là nhị vương tử điện hạ.
Nhị vương tử điện hạ đã thành một nam sĩ anh tuấn. Hắn ta mặc lễ phục màu trắng đại biểu cho hoàng thất. Quân phục tôn lên dáng người cao ráo của hắn ta.
Không biết có bao nhiêu ánh mắt các thiếu nữ quý tộc đang nhìn hắn ta.
“Đêm nay nàng đã làm tổn thương trái tim không ít nam sĩ rồi.” Nhị vương tử nói giỡn.
Cố Thịnh Nhân liếc mắt nhìn hắnta: “Cũng có không ít cô nương muốn làm nhị vương tử phi đã bị tổn thương.”
Nhị vương tử thấy, đến cả nói giỡn, Cố Thịnh Nhân cũng nghiêm trang, có chút lúng túng không biết làm sao.
“Vậy tiểu thư Roman xinh đẹp, nàng có bằng lòng nhảy cùng ta một điệu không?” Vẻ mặt nhị vương tử bình tĩnh, ánh mắt chờ đợi để lộ tâm tư của hắn ta.
Cố Thịnh Nhân lắc lắc đầu: “Xin lỗi.”
Ngay từ đầu cô đã hoài nghi có phải nhị vương tử hay không. Tiếp cận cô nhiều lần như vậy nhưng cô không cảm thấy quen thuộc, cũng không cảm nhận được cảm giác tim mình đập rộn ràng khi ở bên hắn ta.
Nếu đã không có kết quả, cô sẽ không cho người khác một chút hi vọng nào.
Ánh mắt nhị vương tử ảm đạm, rời đi.
Cố Thịnh Nhân ăn hoa quả một mình, hơi thở bên người biến đổi, Ma Vương đó ngồi bên cạnh cô.
“Ngươi điên rồi? Hiện thân ở đây!” Cố Thịnh Nhân khẽ hô. Ba năm qua, cô cùng Ma Vương ở chung cũng tính là vui vẻ.
Cô biết tuy Ma Vương mặt dày, cũng không tàn nhẫn khát máu như nội dung trong các vở kịch.
Ma Vương thường dạy cô một ít kiếm thuật đã thất truyền hoặc một vài thứ khác. Ba năm qua cô có thể tiến bộ nhanh như vậy cũng có công lao của Ma Vương.
Mối quan hệ hai người hiện giờ vừa là thầy vừa là bạn. Sâu trong lòng Cố Thịnh Nhân, Ma Vương đã có một vị trí đặc biệt.
Ánh mắt Ma Vương lạnh lùng nhìn mấy người đang nhìn Cố Thịnh Nhân, ngoài miệng không chút để ý trả lời: “Những người này vẫn không phát hiện được sự hiện hữu của ta.”
Hắn thật sự không nhịn được, tiểu cô nương của hắn thật sự quá hấp dẫn mê hoặc người khác. Cô đã hấp dẫn quá nhiều ong bướm rồi.