Trong đầu của Cố Thịnh Nhân vang lên giọng nói của hệ thống: “... Cái gọi là Bạch Liên Hoa quang hoàn, bất cứ người nào bị ánh sáng của quang hoàn này chiếu vào người đều sẽ mất năng lực phán đoán, trong đầu sẽ tô điểm đẹp đẽ cho người có quang hoàn...”
Cơ thể Cố Duy Tâm trước kia, không cần phải nói, bất luận ở phương diện nào đều có thể nói là vô cùng hoàn mỹ.
Gia thế không cần phải nói đến, đại gia tộc Cố thị là gia tộc lớn nhất của đại thế giới Thiên Lan, thiên phú cũng không cần phải nói, băng tâm kiếm phách cấp mười, có tư chất sẽ trở thành kiếm thánh cường giả, các tình tiết trong câu chuyện ban đầu miêu tả: nàng đứng đó, tựa như băng tuyết trong trẻo lạnh lùng không chút tỳ vết ở trên đỉnh núi thánh phía đông bắc, ánh mắt trong như nước mùa thu cốt cách như ngọc. Nếu nàng khẽ cười thì giống như gió mùa xuân, băng tuyết tiêu tan, trăm hoa đua nở, rung động lòng người.
Nhưng một nữ từ hoàn mỹ như vậy, nam nhân lần đầu tiên nàng thích sau khi nhìn thấy Bạch Hinh Nhã liền quyết tâm vứt bỏ nàng.
Càng đau đớn hơn là khi Bạch Hinh Nhã bị trúng hỏa độc hôn mê nguy hiểm đến tính mạng, nam nhân kia không biết từ đâu mà biết được thông tin lấy máu ở đầu tim người có băng phách kiếm tâm có thể giải được hỏa độc, ỷ vào niềm tin của Cố Duy Tâm mà hạ dược nàng, cưỡng ép lấy máu ở đầu tim nàng.
Cố Duy Tâm đáng thương vì sức mạnh bị suy giảm, lại gặp phải yêu tộc đến quấy nhiễu nên mất đi tính mạng.
Ta không giết người nhưng vì người mà ta chết. Thế mà nam nhân kia không hề để ý đến nghiệp chướng mình đã tạo ra, chỉ quan tâm đến chuyện tình yêu giữa mình và Bạch Hinh Nhã. Bạch Hinh Nhã cũng không hỏi một tiếng rằng độc của nàng ta được giải như thế nào, yên tâm thoải mái ở cùng nam nhân kia.
Cố Thịnh Nhân cười lạnh: Hỏa độc ngoài dùng máu ở đầu tim của người có băng phách kiếm tâm để giải thì không còn cách nào khác, cả đại thế giới Thiên Lan chỉ duy nhất có Cố Duy Tâm là băng phách kiếm tâm, nói Bạch Hinh Nhã không biết là ai cứu nàng ta căn bản không có khả năng.
Có thể là nàng ta cố tình không để ý đến chuyện này, từ trước đến giờ đều không hỏi han, thậm chí khi biết tin Cố Duy Tâm chết cũng không hề nghi ngờ.
Quả thật là một đóa bạch liên hoa quá trong sáng thuần khiết.
Trong khi Cố Thịnh Nhân còn đang thất thần thì các vị trưởng lão trong đại điện đang tranh luận xem ai có thể thu nhận Cố Thịnh Nhân làm đệ tử.
Vạn năm mới gặp được một kiếm tâm cấp mười nên ai lại không muốn thu nhận làm đệ tử cơ chứ?
Nhưng bọn họ còn chưa tranh luận xong thì đã có một thông tin đến từ ngọn núi thần bí xa xôi nhất của kiếm phái Tinh La chấm dứt cuộc tranh luận này.
Vị lão tổ đã bế quan nhiều năm, sớm không quan tâm đến thế sự lại xuất quan, nói rõ muốn thu nhận Cố Thịnh Nhân làm đệ tử.
Vị lão tổ đã nói thế thì các vị trưởng lão còn lại đương nhiên không dám có bất cứ ý kiến gì, Hà chưởng giáo kiếm phái Tinh La đã đích thân đưa Cố Thịnh Nhân đến núi Lăng Tiêu, nơi ở của vị lão tổ.
Cố Thịnh Nhân hơi ngạc nhiên, câu chuyện ban đầu không hề có chi tiết này, theo tình tiết câu chuyện ban đầu thì cuối cùng Cố Duy Tâm được chưởng giáo Tinh Hà chân nhân thu nhận làm đệ tử, trở thành đồ đệ đầu tiên của chưởng giáo kiếm phái Tinh La.
Nếu cô trở thành đồ đệ của vị lão tổ nhiều năm bế quan kia thì chẳng phải thân phận còn lớn hơn các vị chưởng giáo sao?
Cố Thịnh Nhân âm thầm do dự, nghĩ đến ma vương của thế giới trước, trong lòng chợt suy đoán: Hay là, vị lão tổ trong truyền thuyết chính là người yêu của cô?
Nếu nghĩ như vậy thì tình tiết không đúng so với câu chuyện ban đầu đã có thể giải thích.
Trong lòng Cố Thịnh Nhân không tránh khỏi có một chút mong chờ.
Núi Lăng Tiêu là hơi hẻo lánh xa xôi nhất của kiếm phái Tinh La, bình thường rất hiếm có người đến quấy rầy, nơi ở của lão tổ ngay ở trên đỉnh núi.
Để tỏ lòng thành kính đối với vị lão tổ kia, Tinh Hà chân nhân đưa Cố Thịnh Nhân từng bước leo lên đỉnh núi.