Núi Lăng Tiêu có vách núi dựng đứng, khoảng cách từ chân núi lên đến định núi không hề ngắn.
Chỉ có điều vừa đi đến giữa sườn núi, Cố Thịnh Nhân đã thấy không chịu nổi.
Mặc dù cô có tư chất nghịch thiên nhưng hiện nay cũng chỉ là một đứa bé tám tuổi mà thôi, quãng đường như vậy đối với cô mà nói là quá xa.
Nhưng cô cũng không có bất cứ lười biếng và lời ca than nào.
Tinh Hà chân nhân thấy sắc mặt của nữ đồng nhỏ bé vẫn rất bình tĩnh, không hề than vãn một tiếng nào mà vẫn cùng mình đi lên đỉnh núi, cho dù trán đầy mồ hôi nhưng Cố Duy Tâm cũng không kêu ca và không yêu cầu nghỉ ngơi.
Tinh Hà chân nhân thầm khen ngợi, tư chất nghịch thiên, tích cách kiên cường, nữ đồng này thật sự là hạt giống kiếm tu trời sinh.
Đúng lúc đó, phía chân trời xa xa truyền đến tiếng kêu của tiên hạc.
Cố Thịnh Nhân ngẩng đầu liền nhìn thấy một con bạch hạc dáng vẻ vô cùng đẹp đẽ nhanh chóng hạ xuống.
Ngay tại lúc đó, một giọng nói lạnh như băng từ trên người tiên hạc vang lên: “Lên đây.”
Cố Thịnh Nhân còn đang tò mò nhìn tiên hạc thì Tinh Hà chân nhân đã cung kính hành lễ: “Kính cẩn tuân theo lệnh của thái sư tổ.”
Nói xong, ông ta nắm lấy tay Cố Thịnh Nhân nhẹ nhàng bay lên ngồi xuống lưng bạch hạc.
Bạch hạc kêu lên một tiếng rồi giang đôi cánh, bay về phía đỉnh núi.
Hai người đứng ở đỉnh núi, bạch hạc vừa chở hai người chợt lóe sáng, hóa thành một con hạc giấy nhẹ nhàng bay bổng, biến mất không còn thấy đâu nữa.
Cố Thịnh Nhân: “... Thế giới tu tiên đúng là vô cùng kỳ diệu.”
Lúc này, Tinh Hà trưởng lão đứng bên cạnh Cố Thịnh Nhân đột nhiên biến sắc, vẻ mặt bỗng trở nên kính cẩn.
Sau một lúc lâu, Tinh Hà trưởng lão đột nhiên quay người nói với Cố Thịnh Nhân: “Thái sư tổ bế quan nhiều năm, không muốn gặp người lạ, lần này ta không thể cùng con đi vào gặp thái sư tổ.” Ông ta nói động phủ của vị thái sư tổ cho Cố Thịnh Nhân rồi rời đi.
Cố Thịnh Nhân: “...”
Nếu quả thật là Cố Duy Tâm tám tuổi, lúc này chắc hẳn đang rất lo lắng và sợ hãi?
Cố Thịnh Nhân đi về phía động phủ mà Tinh Hà chân nhân chỉ.
Không hề nghi ngờ, nhận được sự cho phép của chủ nhân động phủ, cơ quan đáng sợ được thiết lập để ngăn cản không cho người lạ vào động không hề có bất cứ phản ứng nào.
Cố Thịnh Nhân vừa đi vừa âm thầm quan sát cảnh tượng xung quanh.
Nếu không phải Tinh Hà chân nhân đích thân chỉ đường thì cô căn bản không thể tưởng tượng được nơi này lại có người ở: cả động không trang trí gì cả, bốn mặt đều là đá nhẵn bóng, có mấy chiếc đệm cói sơ sài đặt trên mặt đất, bên phải có một gian phòng đá diện tích rất lớn, trên đất đều là vết kiếm, Cố Thịnh Nhân vừa liếc mắt lập tức cảm thấy đôi mắt như bị kim châm, đầu óc cũng đau buốt vô cùng.
Cô nhất thời không kìm nén được nỗi đau liền kêu lên, mồ hôi lạnh chảy xuống như mưa.
“Tĩnh tâm.” Giọng nói lạnh như băng giống lúc trước ở trên người bạch hạc vang lên, ngay lúc đó, có một bàn tay đặt lên đầu của Cố Thịnh Nhân.
Cố Thịnh Nhân cảm thấy có một luồng khí mát rượi tỏa ra từ bàn tay đang đặt trên đầu mình, những đau đớn lúc trước dần dần biến mất theo theo luồng khí mát rượi kia.
Cô mở mắt, nhìn thấy lúc này đối diện với mình là một nam nhân trước cùng cao lớn.
Lọt vào tầm mắt của cô là một cái đầu có mái tóc dài, trắng như tuyết, dài đến mắt cá chân.
Mà dưới mái tóc dài kia lại là một khuôn mặt trẻ trung khác thường.
Cố Thịnh Nhân lần đầu tiên nhìn thấy một người như vậy, ông có khuôn mặt của người chỉ khoảng hai mươi tuổi, nhưng ánh mắt lại như người đã một trăm tuổi.
Đương nhiên, số tuổi thật của ông không chỉ dừng lại ở con số này.
Người này lạnh như băng, cúi người nói với Cố Thịnh Nhân: “Con có nguyện bái ta làm thầy không?”