Chiếc xe sang trọng chậm rãi đậu trước cửa trường đại học lớn hàng đầu trong nước thu hút vô số ánh nhìn của các học viên.
Trường đại học này của Diệp gia lập nên, là trường học tư nhân bao người mơ ước muốn vào, ai mà không biết đến tiểu thư Diệp gia Diệp An Vân nàng nha?
Lão quản bước xuống trước mở cửa xe, người ta có thể thấy người tiếp theo đi xuống chính là vị tiểu thư đài các danh giá trong lời đồn, theo sau nàng là...
Không phải tên thiếu niên được tiểu thư yêu thích đó sao?
Diệp An Vân có khả năng đọc hiểu được suy nghĩ của người khác thông qua ánh mắt mà, làm sao lại không nhận ra ý trên mặt của bọn họ chứ?
Nàng mỉm cười tinh ranh, đưa tay nắm chặt lấy tay hắn. Mười ngón tay đan chặt vào nhau quấn quýt không rời.
Trương Anh Túc đi nhiều sẽ bị đau vì áp lực nơi bụng, nàng cũng không định cả hai người cùng ngồi trên xe lăn đến trường đâu nên sáng sớm hôm nay nàng đã miễn cưỡng cố gắng đứng dậy. Để lão quản đẩy xe cho Anh Túc còn mình thì đi theo bên cạnh như một cô vợ hiền ngoan ngoãn.
Người nhìn vào còn suýt chút ngã ngửa, không ngờ tới vị trí của tên thiếu niên này trong lòng nàng lại cao đến như vậy.
“Chị...”
Nghe hắn gọi, tay nàng càng siết chặt, vuốt ve lòng bàn tay hắn trấn an: “Không sao, có chị ở đây.”
Vừa bước vào lớp, ánh nhìn của đám sinh viên đã đổ dồn lên người nàng, duy chỉ Diệp An Vân là không màng đến. Nàng bảo lão quản có thể rời đi, bản thân tự đẩy hắn ngang nhiên bước lại bàn học.
“Anh Túc, không cần để ý. Cảm giác ở đây thế nào? Chị nhớ không lầm thì lúc trước em phải nghỉ học sớm có phải không?”
“Ừm. Cảm giác thật đặc biệt, em vui lắm.” Hắn thỏa mãn nở nụ cười, nhẹ đưa tay sờ sờ bàn học.
Lúc trước hắn có đi học, nhưng từ khi biết bản thân có thể mang thai... cô nhi viện không cho hắn học chung với các bạn đồng lứa khác nữa. Hắn không hiểu, cũng không thể trách họ được.
Từ khi Diệp An Vân mang hắn về cũng có rất nhiều lần nàng muốn hắn đi học nhưng hắn lại không chịu.
Hắn không thích phải gần gũi với bất kỳ ai khác ngoài Diệp An Vân, ngay cả bạn cùng lớp...
Suy nghĩ hỗn độn khiến hắn đột nhiên thấy bất an, hậu tri hậu giác quay qua ôm nàng. Cảm nhận mùi hương quen thuộc trong vòng tay quen thuộc có tác dụng khiến hắn bình tĩnh hơn.
Hôm nay Trương Anh Túc mặc một bộ quần áo rộng thùng thình thoải mái, bên ngoài là áo khoác len tối màu. Trời có vẻ lạnh nên Diệp An Vân ưu tiên cho sức khỏe của hắn, nàng phải bù đắp cho hai tháng cực khổ kia mà chu đáo chăm chút.
“Em đợi một lát, chị làm xong bài tập sẽ đưa em đi dạo chơi, được không?”
“Được.” Anh Túc nhìn nàng, tận sâu bên trong ánh mắt là cả một bầu trời ôn nhu.
Diệp An Vân làm gì cũng đều chuyên tâm hết mức, chuông vang nghỉ giải lao mà hắn vẫn không thấy nàng để tâm.
Lão quản cũng đã đem bữa trưa đến nhưng nàng vẫn không hề hay biết gì. Trương Anh Túc dùng xiên đút vào miệng nàng một miếng, hai miếng, ba miếng... Liên tục đều Diệp An Vân vẫn chẳng thèm để ý.
“A!” Nàng giật mình, dứt khỏi đống bài tập nhìn sang người ngồi bên cạnh: “Anh Túc?”
“Cứ làm việc tiếp đi.” Hắn cười cười, đưa thêm một ít thức ăn nữa đến bên môi nàng: “Ăn.”
Tim nàng nhũn thành một đoàn, thích thú gật đầu, đồng thời há miệng ra ngoàm đồ ăn.
Một màn ân ái ngọt ngào gϊếŧ chết nhân sinh FA. Thật là, bi hài mà...
Bỗng nhiên ngay sau đó từ đâu nhảy ra một tên nam nhân chán sống, nàng khá khó hiểu nhưng rất ấn tượng với y. Là một nam nhân đẹp trai nhưng chai mặt của trường đó!
Trương Anh Túc ngạc nhiên hết nhìn nam nhân kia lại nhìn nàng, tay đặt dưới bàn cũng khẽ nắm chặt.
Nàng hiểu tâm tư của hắn, Chu Tử Luân là bạn cùng lớp của nàng, tuy y không làm gì nhưng e là... Không có thiện cảm từ anh người yêu tính khí nóng nảy này rồi.
“An Vân, cùng đến thư viện đi!” Chu Tử Luân là một người theo đúng kiểu vừa đẹp trai vừa hòa đồng thân thiện, y nở nụ cười tỏa nắng hướng nàng nói.
“Chị ấy không muốn đi.” Giọng hắn vang lên lạnh tanh.
Diệp An Vân trong lòng đồng cảm, chính là như vậy... Nàng không thể làm như vậy...
Chu Tử Luân cau mày, không biết sống chết: “Cậu là cái gì của cô ấy? Nhất thiết phải không cho cô ấy quyết định sao?”
Trán hắn nổi gân xanh, điên tiết: “Tôi nói chị ấy không muốn đi. Anh hỏi nhiều như vậy làm gì?” Vì tức giận, ngực hắn phập phồng lên xuống hô hấp khó khăn xém chút dọa cho nàng một phen hú vía. Diệp An Vân vội vàng xoa xoa ngực giúp hắn điều tiết nhịp thở: “Gia hỏa này, em đừng giận. Chị cũng không có đi đâu mà.”
“Ơ kìa...” Chu Tử Luân ngơ ngác.
Nàng quay sang y giương một nụ cười tiêu chuẩn: “Bạn học Chu, tôi là người đã có gia đình. Ở riêng với cậu tại thư viện... Thật sự không thích hợp lắm.”
Chu Tử Luân nghệch mặt ra: “Gia, đình?”
Nàng vậy mà đã có gia đình rồi?