Tỉnh lại từ trong giấc mộng, Trương Anh Túc đánh ánh mắt quanh căn phòng tối tăm, đột nhiên cảm thấy khá thất vọng khi người hắn mong chờ chẳng thấy đâu cho đến khi...
Đôi con ngươi hắn đột ngột giãn ra, không tin nổi người đang nằm bên cạnh hắn.
Hóa ra, hóa ra không phải là mơ.
Thật sự không phải là mơ...
Trương Anh Túc phút chốc òa lên khóc lớn. Khóc đến tối trời tối đất.
Diệp An Vân giật mình tỉnh lại, chứng kiến một màn này thì đau lòng vô cùng: “Bảo bối? Bảo bối vì sao lại khóc nữa rồi? Ai đã chọc giận em?”
Trương Anh Túc khóc không ngớt, nàng cuối cùng chỉ đành vươn người hôn lên trán hắn một cái an ủi trấn tĩnh người trong lòng.
“Bảo bối đừng khóc nữa...”
Hắn mạnh bạo rúc vào lòng nàng, ôm nàng chặt cứng khiến An Vân không thở được. Hình như còn động vào vết thương chưa lành làm nàng cảm thấy đau điếng.
“Đừng sợ. Chị về rồi.” Nàng xoa xoa đầu hắn, nhưng vì bị đau mà có hơi gập người động nhẹ, tuy chỉ động nhẹ cũng đủ khiến hắn cảm nhận điều bất ổn, giây kế tiếp tức thì ngước mắt lên: “Chị? Chị sao vậy?”
“Không, không sao. Là chút vết thương tai nạn...”
Hắn hoảng hồn lập tức tránh xa một mét, Diệp An Vân trông thấy bộ dạng kia thì... Thật sự không nói nên lời, tâm can bảo bối của nàng sao mà hiểu chuyện đến vậy chứ?
“Đã bảo là không sao, mau lại đây.”
Hắn nặng nề nhích người qua, cẩn thận ngồi vào trong lòng nàng, cẩn thận cảm nhận chút hơi ấm thân quen.
“Hai tháng qua đã làm khổ em rồi." Diệp An Vân xoa bóp eo hông khiến hắn thoải mái đến mềm nhũn người, toàn bộ trọng lực lại một lần nữa đặt lên nàng.
“Không...” Trương Anh Túc thoáng chốc nhớ lại, hành động dè dặt hơn, hô hấp đều đều nói: “Chị... Em không thích đám người đó...”
Diệp An Vân hiểu “Đám người đó” là gì, cho nên vui vẻ gật đầu: “Chị cũng không thích.”
“Tất cả bọn họ, những kẻ xấu xí có ý đồ với em... Chị đều sẽ khiến chúng sống không yên mà chết cũng không thoát được.” Nàng yêu chiều hôn lên tóc hắn, nghĩ đi nghĩ lại thì cũng đã lâu nàng và hắn chưa làm chuyện... đó nhỉ.
Nhưng thai bụng quá lớn, Diệp An Vân cũng không thể tùy tiện động dục ngay lúc này chỉ đành biết nhẫn nhịn.
“Chị muốn?” Từ trong ánh nhìn nóng bỏng của nàng, ai kia vẫn cao hứng vô cùng. Chẳng quan tâm đến cái gì thai bụng, chỉ cần nàng muốn hắn sẵn sàng đáp ứng.
“Chị...”
“Không được... Nguy hiểm...” Diệp An Vân một tay che mũi, rất có lý do từ chối.
Mặt Trương Anh Túc đỏ bừng e thẹn, trừng mắt với nàng cảnh cáo.
“Ưʍ...” Cưỡng không lại tiểu quỷ trước mặt, hức.
Nàng mon men tháo đi chiếc áo vốn dĩ đã lỏng của hắn, toàn bộ cơ thể hắn bất ngờ lộ hẳn ra trước mặt nàng, Diệp An Vân đưa tay sờ nắn hai điểm hồng mềm mại lại quyến rũ chết người kia.
“Ưʍ...a...” Hơi thở của Anh Túc gấp gáp, hai tay đặt lên vai nàng không ngừng siết chặt. Hắn bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ sướng rơn, con ngươi mơ hồ đặt toàn bộ lên hành động của nàng.
Ngón tay Diệp An Vân lần lượt tiến vào thăm dò, khuấy động một vòng bên trong nơi hậu huyệt nóng rực. Nó như muốn siết chặt lấy ngón tay nàng, luyến tiếc không muốn bỏ ra.
Không ngờ, thành thật giống hệt chủ nhân nha.
Vài giọt chất lỏng trong suốt bỗng nhiên chảy ra, càng thêm phần kíƈɦ ŧɦíƈɦ Diệp An Vân. Nàng hôn lên hai hạt đậu, rồi lại cưng chiều mà vuốt ve thai bụng tròn xoe quá khổ.
“Ngày mai lại đau eo thì đừng có than với chị.” Nàng yêu chiều hôn lên môi hắn một cái.
“Ưưư... ưʍ...” Mặt hắn đỏ như bị luộc, vòng tay ôm lấy cổ nàng, thuận thế vùi mặt vào bờ vai nàng.
“Hức...” Kɦoáı ƈảʍ tràn ra có chút tránh không khỏi thoải mái, hắn chẳng thể ngừng phát ra những âm thanh rêи ɾỉ suиɠ sướиɠ.
Tay còn lại của Diệp An Vân từ từ hạ xuống, bắt đầu mơn trớn mệnh căn của hắn, vì bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ cả phía trước lẫn đằng sau mà rất nhanh hắn đã đạt đến cao trào.
Diệp An Vân cười quỷ dị, ngăn không cho hắn phóng ra, sau đó chính mình cởi sạch y phục và nội y. Trực tiếp đẩy vật kia vào sâu bên trong mình.
“A!” Trương Anh Túc rùng mình, bụng lớn từng nhịp theo thân thể run run: “Thoải, thoải mái...”
“Thật không?” Nàng nhếch môi: “Cùng đến nào.” Diệp An Vân đặt lên môi hắn một nụ hôn, cũng hôn cả lên bụng đang căng tròn.
Một màn ân ái chưa dứt người nọ đã thực sự như nàng nghĩ.
Diệp An Vân buồn cười vừa đỡ lấy thân thể mềm mại vừa mắng yêu: “Chưa gì đã đau đến chết đi sống lại, còn nói cái gì muốn?”
“Chị không có sức để ôm em nữa đâu.” Nàng vờ vịt cảm thấy mệt mỏi nhưng tay lại không ngừng xoa bóp cho tâm can bảo bối.
Trương Anh Túc gượng cười hùa theo không đáp, nhưng lúc sau lại mở lời: “An Vân... em thật sự vẫn chưa thể tin...”
“Em chưa tin gì cơ?”
“Em cứ ngỡ... Đã mất chị rồi...”
Nàng nhìn hắn ngạc nhiên, sau đó mỉm cười nhẹ bẫng: “Sẽ không.”
“Từ nay về sau, em và chị... sẽ mãi mãi ở một chỗ cùng nhau. Chúng ta sẽ không xa nhau nữa.” Diệp An Vân ôm hắn vào lòng vuốt ve, hít một hơi thật dài cảm nhận hương tóc thơm dịu: “Chị sẽ luôn luôn, luôn luôn ở cạnh em. Diệp An Vân sẽ luôn ở cạnh Trương Anh Túc, mãi mãi không rời xa.”
“Ừm.” Hắn gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Em tin chị.
...
Không để bọn người họ hàng đợi lâu, ngay hôm sau Diệp An Vân đã ra lệnh mở cuộc họp cổ đông gấp.
Tất cả đều bất ngờ, không ai biết là nàng đã tỉnh lại từ sớm.
Ngồi trong phòng họp là hai dãy bàn đầy những viên chức tai to mặt lớn, chỉ có vài người trong số đó đang hoan hỉ vì Diệp An Vân vẫn còn sống.
Những người này đều được nhân viên qua bản thống kê đề cập đến, nàng âm thầm quan sát và ghi nhận.
Trên đùi nàng là Trương Anh Túc, người mà hai tháng qua họ nghĩ đủ kế hãm hại nhằm đuổi hắn ra khỏi nhà và xa hơn là gϊếŧ chết hắn càng tốt.
Hắn mệt mỏi bám dính lên người nàng, mắt hướng ra ngoài cửa sổ lớn ngắm cảnh mây trời bình yên mà không quan tâm đến biển xô sóng dữ đang nổi lên trong phòng họp.
Hắn đâu cần thiết phải quan tâm sắc mặt họ nữa? Hai tháng trước hắn luôn phải kiêng dè những người này là vì hắn muốn được yên ổn. Ít nhất là trước khi thê chủ của hắn quay về... Bây giờ nàng đã ở đây, chỉ cần có nàng, hắn không quan tâm đến những loại người kia nữa.
“Mấy người biết... tôi gọi mấy người đến làm gì chứ?” Diệp An Vân ranh mãnh mỉm cười, một cuộc sát phạt trong công ty ngay sau đó đã diễn ra.
Phần lớn cổ phần đều bị nàng cưỡng ép mua lại, mua xong thì... Không còn việc gì nữa lập tức đuổi người.
Nàng cũng không cho phép họ đến nhà nàng nữa, họ hàng xa gần cái gì cũng chẳng quan tâm. Muốn đến thì đến nhà chung mà quấy rối với cậu hai của nàng, đừng tìm đến một nữ nhân đang “hôn mê bất tỉnh không biết chừng nào mở mắt” như nàng nữa.
Nếu cố chấp thì cũng đừng trách tại sao vệ sĩ lại đánh người.
Toàn bộ người hầu ngoại trừ lão quản đều bị đuổi đi, nàng thà cất công khó khăn tìm những người trung thành còn hơn tìm những kẻ gió chiều nào ngả chiều đấy, vì sớm muộn gì nàng và Anh Túc cũng gặp phải nguy hiểm từ những kẻ đó.
“Anh Túc, em đói bụng chưa?” Sau khi kết thúc họp cổ đông, Diệp An Vân ôm chặt hắn vào lòng như thói quen vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt của bảo bối.
Anh Túc bị đau eo, cả bụng cũng vậy. Do nó quá nặng và lớn mà hắn thấy khó chịu vì vậy lười biếng đáp: “Không ăn, em mệt.”
“Sao vậy? Không khỏe sao?” An Vân nhớ lại vài ngày trước có đưa hắn đi khám thai, Trương Anh Túc nhất quyết không chịu sinh mổ nên nàng chỉ đành đồng ý theo hắn. Mà tam thai là quá nguy hiểm, phòng ngừa hắn khó sinh nên bác sĩ đã phải kê thuốc dưỡng thai đủ kiểu cho hắn, còn căn dặn kỹ lưỡng chăm sóc nơi kia thật cẩn thận.
An Vân lo lắng, nghĩ tới hai tháng qua Anh Túc chịu đủ loại dày vò làm tim nàng nhói đau.
“Anh Túc, khó chịu phải nói.”
“Ừm.” Hắn cúi người, cố cuộn tròn nép vào lồng ngực nàng, hắn chỉ cần An Vân. Chỉ cần là nàng thì mọi thứ đều ổn cả.
“Em muốn đến trường chị không?”
“Trường?” Anh Túc vực lại tinh thần: “Em có thể đến sao?”
“Chị đã nói chúng ta sẽ luôn ở bên nhau. Chị không đi học bên các nước khác nữa nhưng trong nước thì vẫn phải đi, chị sẽ đưa em đi cùng. Được không?”
Hắn vui vẻ gật đầu nhưng ngẩm lại thì lắc đầu.
“Sao thế?”
“Em sợ... bộ dáng này của em sẽ dọa đến bạn chị.”
An Vân thương bảo bối muốn chết đi được, nàng lại ôm hắn hôn lấy hôn để: “Không sao không sao, tình yêu của chị... thử xem ai dám sợ em? Không chừng họ còn vây quanh mê đắm với vẻ đẹp kinh thiên động phách của bảo bối đó nha!”