"Là một vãn bối vậy mà để trưởng bối phải chờ đợi. Còn không có có một câu xin lỗi, phép tắc được dạy dỗ đi đâu cả rồi.?!! " Ba của Mạc Hy _Tô Vĩnh Quân lên tiếng trách móc .
Thần sắc khó chịu nhìn Mạc Hy khi nhìn đến đôi mắt màu xanh lam kia còn "hừ"lạnh một tiếng.
Sắc mặt Tô gia gia vừa mới tốt lên lập tức trở nên âm trầm.
"Ông xã .. Ông tại sao lại la con chứ?Con đã đi đường mệt nhọc lắm rồi. "Chu Hiểu Hoa nhẹ nhàng khuyên ngăn ,ra sức chứng tỏ mình là một người mẹ tốt.
Mạc Hy ngồi bắt chéo chân ở ghế đối diện hai người ,không vội lên tiếng mà chờ vở kịch 'mẹ hiền' kết thúc.
"Con bé còn trẻ đương nhiên có chuyện không chu toàn.Ông không cần phải quá khắc khe với con bé ." Vỗ nhẹ lên bàn tay của Tô Vĩnh Quân bà ta nhẹ nhàng nói.
"Hừ"Tuy không nói gì nhưng thật ra sự khó chịu trong lòng đã vơi bớt.
Nhìn người vợ xinh đẹp hiền tuệ, ôn nhu ,còn bao dung như vậy mới xứng đáng làm Tô phu nhân chứ.
Còn có một đứa con gái ngoan, hiểu chuyện.....ông càng chắc chắn quyết định năm đó của mình là không sai.
"Mạc Hy ,còn không mau xin lỗi ba con một tiếng. "Bà ta quay qua nói cùng Mạc Hy đang nhàn nhã ngồi xem kịch.
"Đứa con gái này vừa mới bán mạng cho Tô gia trở về.Ba không khen ngợi thì thôi mà lại còn trách móc thật khiến Mạc Hy đau lòng a~" Khóe miệng Mạc Hy nhếch lên nhàn nhạt nói.Giọng nói mang theo giễu cợt thật rõ ràng.
Sau trong đôi mắt xanh thẳm là kiêu ngạo cùng nồng đậm mỉa mai.
Từ trước đến giờ người ba này luôn lạnh nhạt với cô.Khi cô được quyền thừa kế thì mọi thứ càng tồi tệ hơn.Khắc nghiệt, bắt bẻ... Cứ như cô là kẻ thù ông ta cần loại bỏ vậy.
Trước đây cô còn hy vọng nhận được một tia ấm áp từ ông ta nhưng bây giờ giờ...... Ha~
Cô ghê tởm nó.
Lúc nãy, Tô Liên Kiều mang bộ dạng ủy ủy khuất khuất từ bên ngoài đi vào.Ánh mắt có chút đỏ không dám nhìn về hướng Mạc Hy. Đi thật nhanh ra phía sau lưng Tô Vĩnh Quân đứng.
Bộ dạng đó rõ ràng là đang tuyên cáo Mạc Hy vừa mới ức hiếp cô ta.
"Mày.." Tô Vĩnh Quân tức tối trong lòng chỉ tay vào Mạc Hy định mắng chửi nhưng bị một giọng nói uy nghiêm chặn lại.
"Đủ rồi!!!Lâu lắm nó mới về nhà được một lần đừng gây khó dễ nữa. Nó cũng chỉ về đây ăn một bữa cơm với ông già này mà thôi, không cần bày ra nhiều trò như vậy. " Tô gia gia lướt ánh mắt sắc bén do được thời gian mài dũa của mình về phía Chu Hiểu Hoa cùng Tô Liên Kiều.
Sắc mắt hai người lập tức cứng đờ ra.Muốn giải thích nhưng không dám... Họ vẫn chưa đủ khả năng để chống đỡ được cơn giận của Gia chủ nhà họ Tô.
"Ba...Nếu ba cứ như vậy nó chắc chắn sẽ hư đốn. " Tô Vĩnh Quân hướng Tô gia gia nói.
Giọng điệu của ông như một người cha hiền tư lo lắng con mình sẽ do được gia gia của mình cưng chiều quá mức.
"Hừ...Hư hay không chẳng lẽ mày nhìn vào không thấy được sao.?!!"Cháu gái của ông luôn là một người vô cùng xuất sắc. Chỉ có tính tình hơi thất thường cùng đáng sợ 'một chút'.
Ở ngoài kia thử xem có bao nhiêu con cháu thế gia so sánh được với cháu ông.
Nhìn về phía Mạc Hy, cô đang mân mê bộ móng tay màu đen mới sơn của mình.Mọi thứ giống như không liên quan đến cô.
"Đứa ngốc, đói bụng chưa?? " Giọng nói ôn nhu sủng nịch khác hẳn bộ dáng nghiêm khắc lúc nãy.
"Đã đói...Từ lúc xuống máy bay đến giờ con vẫn chưa ăn gì cả." Bày ra bộ mặt hết sức đáng thương cho Tô gia gia thấy.
Lòng người nào đó liền mềm nhũn như đậu hũ.
Cho dù đứa nhóc này bao nhiêu tuổi... Trở thành người như thế nào thì trong mắt ông nó vẫn chỉ là đứa cháu gái bé bỏng.
"Được rồi. Đi ăn cơm thôi. Gia gia đã dặn đầu bếp làm thật nhiều món mà con thích. " Nói xong chống tay đứng dậy.Mạc Hy lập tức chân chó chạy qua đỡ lấy tay Tô gia gia.
Hai người nói nói cười cười hướng nhà ăn mà đi.
Không khí vô cùng ấm áp.
Bỏ lại ba người kia ở lại trong căn phòng lạnh lẽo mà rối rắm.
__________________Hết_______________