Ăn xong một bữa cơm trong bầu không khí 'thoải mái' Mạc Hy liền đi theo Tô gia gia đến thư phòng.
Nhìn Tô gia gia như vậy Mạc Hy đoán là có chuyện quan trọng cần bàn bạc với cô.
_Thư phòng_
Thư phòng được lấy màu nâu trầm làm chủ đạo.
Đây là nơi Tô gia gia dùng để xử lý công việc việc của Tô thị.Nơi này chứa một số tài liệu quan trọng nên nếu không có việc gì thì mọi người không được vào đây.
Tô gia gia ngồi xuống đặt sau bàn làm việc còn Mạc Hy thì ngồi đối diện ông.
"Chuyến đi này ổn thỏa cả chứ ?"
" Dạ vâng "
"Con có bị thương không?" Tuy biết nha đầu ngốc đã đủ mạnh mẽ,sẵn sàng là người kế nghiệp ông nhưng Tô gia gia vẫn không thể nào ngừng lo lắng được.
"Dạ không." Trong lòng Mạc Hy ấm áp,có mấy người thật tâm lo láng cho cô được như vậy chứ?
"Ta nghe nói bọn chúng có người chống lưng nên mới dám cà rỡn như vậy? "Chỉ là một băng đảng nhỏ vậy mà dám động lên đầu của Tô Thị.Chuyện này là không thể nào..
"Dạ vâng... Người đó nằm trong Tô thị. Người của con sẽ sớm tìm ra hắn thôi. "
Rất có thể là một trong những ông chú của cô.Nhưng cô không muốn nói cho gia gia biết tránh ông lại phiền lòng.
"Ừm."
....
....
....
"Gia gia"
"Hửm?Ta ngồi ngay đây có chuyện gì thì cứ nói gọi cái gì."
"Con cho người của mình vào Tô thị... Gia gia không tức giận chứ??!! "Người của cô đã nắm đa số các vị trí mấu chốt của Tô Thị.
Nên mọi chuyện trong Tô thị cô điều biết.
"Ha~Có gì mà giận chứ.? Tô thị sớm muộn gì cũng là của con.Tiếp xúc trước sau này sẽ không lúng túng. "Nếu bây giờ ông không đưa quyền thừa kế cho nha đầu ngốc này thì đứa con trai kia của ông cũng tranh không lại cô.
À...Con trai của ông có thể thắng nếu nha đầu ngốc không thèm tranh.
"Vâng"
....
....
....
....
....
"Gia gia ,người có thể nói vào vấn đề chính được rồi. "Cứ nhìn cô bằng vẻ mặt muốn nói lại thôi.Thật là.....
"Haha," Nha đầu này thật tinh mắt.
Mạc Hy không nói gì chờ ông nói tiếp.
"Khụ..khụ..Con còn nhớ Lãnh ca ca của con không???" Lấy lại vẻ ngoài nghiêm túc Tô gia gia tiếp tục nói.
"Con nhớ Lãnh tổng chứ không nhớ Lãnh ca ca ." Mạc Hy nhàn nhạt nói.
"Sì...Con với người ta cũng là thanh mai trúc mã. Gọi một tiếng 'ca' cũng đâu có sai." Tô gia gia lầm bầm nói.
Ông cùng Lãnh lão đầu là đôi bạn chí cốt nên hai nhà Lãnh_Tô rất hay qua lại.
Vì vậy nứa nhỏ của hai nhà từ sớm đã quen biết nhau.
"Gia gia...hắn không phải là bị gái hãm hại sau đó trở thành người thực vật rồi sao???Có gì để nói nữa chứ. "Nghe gia gia nhắc về tên đàn ông đó thứ đầu tiên hiện lên trong đầu cô là tên kia đã chĩa súng hai lần vào đầu cô.
Vậy mà hắn vẫn chưa chết dưới tay cô....chậc.... Nhưng cũng không thể phủ nhận rằng hai lần đó đều là hắn không muốn cô vào nơi nguy hiểm mới làm như vậy.
Nhưng cô vẫn rất ghét ai chĩa súng vào người mình_Tên thích chỉa mũi vào chuyện người khác.
"Nha đầu,không phải trước đây con rất tôn trọng thằng nhóc họ Lãnh kia sao."Tuy không nói ra nhưng trước đây trong lòng cháu gái ông có ít nhiều tôn trọng thằng nhóc họ Lãnh kia.
"Người con tôn trọng là Lãnh tổng tài. Ông trùm của giới Hắc Đạo chứ không phải một tên đàn ông bị gái che mắt, hãm hại suýt chút nữa mất mạng....À...cũng không khác mất mạng là bao."Khi nhắc đến việc tên thích chỉa mũi vào chuyện người khác kia bị gái hãm hại thì trong lòng nàng chợt dâng lên cái gì đó.....
"Con chưa yêu nên làm sao có thể hiểu được chứ?Thằng nhóc đó đã tỉnh rồi. "
Ánh mắt đang nhìn bàn tay của Mạc Hy nâng lên nhìn vào Tô gia gia.Trong giây phút ấy Tô gia gia thấy được một sự giao động rất nhỏ trong đôi mắt màu xanh thẫm kia.
Nhưng chỉ là trong phút chốc nó lập tức trở lại bình thường ,yên ả như lúc ban đầu.
"Ha~Bữa nào con rãnh sẽ tự lái xe chở gia gia qua nhà họ Lãnh một chuyến."
Tô gia gia nghe xong lập tức đen mặt. 'Đợi chừng nào con rãnh'ông đã nghe biết bao nhiêu lần rồi.
Nhưng tới tận bây giờ ông vẫn chua thấy nha đầu này rảnh bao giờ. Lúc nào nó cũng bận vui chơi hoặc là đi du lịch.
"Thôi~ Cho lão già này cảm ơn. Tôi đây đã đợi cái lúc rảnh của cô từ rất lâu rồi. " Tô gia gia làm vẻ mặt ghét bỏ nói.
"Haha~Không cần con chở đi vậy gia gia nói chuyện đó với con làm gì?"
"Nó tĩnh lại rồi....nhưng lại mất chứng bệnh ...tự bế.Chuyện này cần nhờ tới bác sĩ tâm lý như con." Thằng bé rõ ràng là một người hết sức ưu tú vậy mà hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra...haiz
"Trên đất nước này có biết bao bác sĩ tâm lý tài giỏi chờ khám cho Lãnh tổng.Con là tay mơ không dám chứng tỏ. " Vì một người con gái mà đến mức này sao....hay là vì lý do khác.
"Nha đầu của gia gia ơi ~ Con giúp giùm lần này đi.Mấy bác sĩ kia chỉ cần đến gần chưa kịp chữa đã bị thằng nhóc kia đánh cho thừa sống thiếu chết rồi. " Tô gia gia cố gắng diễn tả tình trạng đáng thương của những người kia.
"Gia gia...Người không sợ cháu gái người bị tên kia đánh thừa sống thiếu chết sao???"
"Không sợ!!!" Tô gia gia hết sức dứt khoát trả lời. Đây là một niềm tin gì đó thật sâu sắc rằng thằng nhóc kia sẽ không làm bị thương cháu gái ông.
Mạc Hy triệt để đen mặt.
"Cháu gái bảo bối... Cháu gái yêu quý của ta...Ta đã lỡ đồng ý với Lãnh lão đầu rồi ."
"Được rồi. Ngày mai con sẽ đi một chuyến đến dinh thự Lãnh gia." Nàng đã hai năm mấy không gặp tên thích sỉa mũi vào chuyện của người khác kia.
Không biết bộ dáng của hắn bây giờ thế nào.
"Ta biết nha đầu con tốt bụng mà.Mà thằng nhóc kia không còn ở dinh thự Lãnh gia nữa.
Địa chỉ tối nay ta sẽ gửi qua cho con." Tô gia gia vui vẻ nói.
Ông biết ngay nha đầu này sẽ đồng ý mà.Dù sao giữa hai đứa nó cũng không phải là không có tình cảm.
"Trời tối rồi...con về trước đây."
"Ừm~Nhớ thường xuyên về thăm gia gia." Tô gia gia cười vô cùng vui vẻ không giống vẻ lưu luyến thường ngày mỗi khi Mạc Hy muốn về.
Đứng khỏi ghế, sắp đi đến cửa thư phòng thì Mạc Hy chợt quay đầu lại.
"Gia gia...nhớ nói với Lãnh gia gia rằng con sẽ lấy phí." Nhà họ Lãnh kinh doanh về nhiều lĩnh vực vô cùng giàu có.
Chậc.... Cô phải lấy phí chứ.
"Hảo...hảo.Chỉ cần con chịu chữa lấy bao nhiêu tùy con."
Nếu chữa khỏi muốn lấy luôn cháu trai ông ta,Lãnh lão đầu cũng sẵn sàng cho con.
_________________Hết________________