Đã đạt được lượt follow
Ta chân thành cảm ơn các nàng rất nhiều
Bây giờ đặt ra cột mốc là các nàng tiếp tục ủng hộ ta nha~~
-Cầu follow-
Các nàng tương tác với ta càng nhiều chap truyện sẽ ra càng nhanh
________________________________
đề cập đến một người dùng
Mạc Hy nhanh chóng bước ra khỏi nhà hàng. Cái mùi hồ ly tinh nồng nặc làm cho cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Bước ra khỏi nhà hàng chừng năm phút thì tay của cô đột ngột bị nắm lấy.
Không cần nhìn thì cô cũng biết là ai.
Mạc Hy ngừng lại bước chân ,không dãy ra cùng không có quay đầu lại.
Cô lúc này đột nhiên cảm thấy bối rối vô cùng.
Cô tại sao lại tức giận??! Tại sao lại ra tay với cô nàng kia?!!
Rõ ràng chuyện này không liên quan đến cô.Hắn ta có làm gì thì cô cũng đâu có quyền tức giận.
Tư Mặc đứng phía sau nhìn cô ánh mắt mang theo tia bất đắc dĩ. Hắn bước lên đứng đối diện với cô.
Nhìn thần sắc rối rắm của cô đột nhiên hắn cảm thấy vui vẻ .Khóe môi hơi nhếch lên nhưng nhanh chóng trở về chỗ cũ.
"Đừng tức giận." Bàn tay to lớn nắm lấy tay cô hơi miết nhẹ qua lại.
"Không có." Cô không ngước mặt lên nhìn hắn mà cúi đầu nhìn chằm chằm giày dưới chân.
Tuy vẻ mặt bối rối đã bị người ta nhìn thấy hết rồi nhưng che được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Tay kia của Tư Mặc đưa đến nâng mặt cô lên để ánh mắt hai người nhìn thẳng vào nhau.
"Anh không làm thế nữa." Hắn cũng biết hành động muốn Mạc Hy ghen của mình thật ấu trĩ. Nếu hắn biết cô sẽ khó chịu như vậy hắn đã không làm.
"Hứ.Đừng có lợi dụng cơ hội động tay động chân." Cô cũng là thiếu nữ đó.Hở cái là sờ tới sờ lui cô cũng rất ngưỡng ngùng .
"Ha~" Nhìn cô ngượng ngùng né tránh ánh mắt của mình Tư Mặc không nhịn được cười khẽ.
Mạc Hy có chút ngơ ngác nhìn chằm chằm nụ cười của hắn.Trời ạ...thật soái.
"Về thôi." Hôm nay tâm trạng của ông trùm hắc đạo có vẻ rất tốt. Nắm tay cô nhẹ nhàng kéo đi.
Mạc Hy đi theo hắn đưa mắt nhìn nơi hai bàn tay giao nhau.Mạc Hy không hề bài xích với những cái đụng chạm thân thiết của hắn.
Giữa trời Paris lạnh giá, tay được bao bởi một bàn tay vừa to lớn vừa ấm áp.... Thật tốt.
Có lẽ cô đã lưu luyến hơi ấm này.
_Trong nước_
_Dinh thự Tô gia_
"Mấy ngày nữa là sinh nhật gia gia con.Phải chuẩn bị cho thật tốt." Tô Vĩnh Quân nhìn con gái ngồi đối diện mình nhỏ nhẹ nói.
Chu Hiểu Hoa ngồi bên cạnh ông thần sắc cũng vô cùng dịu dàng nhìn con gái mình.
"Dạ." Tô Liên Kiều...à không...phải nói là Chu Liên Kiều ngoài mặt ngoan ngoãn nói vậy nhưng trong lòng đang nghiến răng nghiến lợi.
Lão già kia chỉ vì một lời nói của con ả mà dám bắt cô đỏi họ.Toàn bộ mọi người đều biết chuyện này.
Ở trường cô luôn bị mọi người nghị luận nói ra nói vào.Mỗi lần đi tiệc cùng ba mẹ cũng bị mọi người kín đáo châm biếm.Khiến cô không dám ra ngoài gặp ai cả.
Thật tức chết mà...
Tô Vĩnh Quân nhìn con gái ngoan ngoãn của mình lập tức nhớ đến thiệt thòi mà nó phải chịu. Sự tức giận cùng chán ghét đối với Mạc Hy lại tăng thêm một phần.
"Ông xã" Chu Hiểu Hoa ngồi cạnh Tô Vĩnh Quân nhẹ nhàng lên tiếng gọi.
"Hửm??!" Đối với người phụ nữ đầu ấp tay gối với mình ông ta không thể nào tức giận nổi.
Hoàn toàn khác khi với mẹ Mạc Hy...lạnh lùng, quát tháo.
"Đã sắp đến mừng thọ của ba rồi sao còn chưa thấy con nó về hả anh.?!!" Chữ 'con' này trong miệng cô ta chính là Mạc Hy. Người phụ nữ này rất giỏi trong việc kín đáo châm ngòi.
"Nó không về thì càng tốt hơn. Hở cái là lấy cái danh 'người thừa kế' ra vậy mà một chút việc trong nhà cũng không nhìn đến." Không nhắc đến thì thôi vừa nhắc ông ta không nhịn được tức giận.
Chu Liên Kiều nhìn sự chán ghét trong mắt ba mình khi nhắc đến ả ta thì trong lòng thoải mái được một chút.
"Ông xã đừng nói như vậy. Để ba nghe thì ba lại tức giận." Bà ta dùng ánh mắt bất đắc dĩ để che dấu sự hả hê sâu bên trong.
Bà ta dùng từ 'tức giận' chính là muốn Tô Vĩnh Quân nhớ đến việc ba mình chỉ xem trọng cháu gái chứ không phải ông.
"Hừ." Tô Vĩnh Quân không ngoài dự đoán mà bị đã động. Ánh mắt hiện lên sự oán hận.
Không biết đây là oán hận với Mạc Hy hay là với chính ba mình.
Một người giúp việc đứng gần đó , thao tác nhanh nhen bấm máy ghi âm gửi đoạn đối thoại đó đến tài khoản tên 'Tô tiểu thư'.
Đây là người mà Mạc Hy để lại trong dinh thự và không chỉ có một người.
Làm sao mà Mạc Hy có thể yên tâm khi để gia gia ở với ba con người này?!!
Tất cả những người mà cô để lại đều là người được huấn luyện kỹ càng từ tổ chức. Như vậy mới có thể yên tâm.
Mạc Hy bên đây nhận được đoạn ghi âm bật lên nghe thì cười vui vẻ vô cùng.
Người phụ nữ này.....
___________________Hết__________________