_Dinh thự Tô gia_
Hôm nay là tiệc mừng thọ tuổi của gia chủ Tô gia.
Tất cả những người có vai vế trong xã hội đa phần đều đến tham dự.Họ đến một phần là vì nể mặt gia tộc họ Tô , một phần là vì muốn có thể mở rộng quan hệ.
Trước sảnh ,Chu Hiểu Hoa nở nụ cười đoan trang xứng với chức danh 'nữ chủ nhân' của mình khách khí chào đón khách nhân.
Còn Chu Liên Kiều đứng phía sau bà thì cố gắng 'biểu diễn' sự xinh đẹp, yếu đuối của mình.
Các khách nhân đến cũng cười khách khí với hai mẹ con bà vài câu nhưng đâu biết trong đầu họ đang nghĩ cái gì.
Tô Vĩnh Quân hôm nay vô cùng phong độ từ bên trong chậm rãi bước ra choàng tay lên vai bà ta.
"Sắp khai tiệc rồi.Là nữ chủ nhân em phải có mặt nha~~" Tô Vĩnh Quân nhìn bà xã xinh đẹp của mình âu yếm nói.
"Không được đâu. Con bé vẫn chưa đến. " 'con bé' ở đây chính là chỉ Mạc Hy.
"Chị ấy lúc nào cũng khinh thường, ức hiếp mẹ vậy mà mẹ sao cứ tốt với chỉ." Chu Liên Kiều lầm bầm như nói với chính mình nhưng âm lượng lại cố ý để ba mình nghe thấy.
Tô Vĩnh Quân nghe thấy, sợi dây thần kinh tức giận trong đầu lại căng lên.Hung hăng 'hừ' lạnh một tiếng.
"Vào thôi.Nó mà không về chẳng lẽ em đứng đợi mãi sao?!!" Câu nói này không nhỏ mang đến sự chú ý đến những người xung quanh cùng phóng viên.
"Ông xã_" Chu Hiểu Hoa như muốn nói gì đó nhưng đã bị Tô Vĩnh Quân kéo vào trong.
"Lão Tô này , hôm nay là tiệc mừng thọ của ông sao mà mặt ông cứ hầm hầm vậy??! " Lãnh gia gia nhịn không được lên tiếng nói với lão bằng hữu đang đứng cạnh mình.
"Hừ.! Ông biết mà còn hỏi làm gì?!! " Tô gia gia trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Lãnh gia gia.Lão già khốn kiếp...
"Haha~~ Con bé sẽ về mà. Ông không cần bày ra vẻ mặt Tô thị sắp phá sản như vậy. " Lãnh gia gia cuối cùng cũng không nhịn được mà cười lên tiếng. Ông chính là thích cười lên nỗi đau của người khác như vậy.
Tô gia gia không thèm nói chuyện với ông nữa. Ánh mắt hung hăng lườm một cái.Ông bây giờ đang rất muốn cầm gậy mà rượt đánh lão già thối tha này.
Biết vậy ông sẽ không lên tiếng nhờ nha đầu ngốc giúp trị khỏi cho cháu trai lão ta.
Buổi tiệc cuối cùng vẫn được khai mạc mà không có mặt của Mạc Hy.
Vẻ mặt của Tô gia gia càng ngày càng không tốt khiến cho những người muốn đến chúc thọ đều lùi bước.
Tô Vĩnh Quân đứng cạnh ông lâu lâu lại nói ra nói vào. Nào là Mạc Hy không tốt thế này Mạc Hy không tốt thế kia càng khiến ông khó chịu hơn.
Lãnh gia gia đứng bên cạnh cũng không vừa mắt. Cuối cùng Tô Vĩnh Quân bị sự lạnh nhạt của hai lão gia gia mà ngượng ngùng đi ra chỗ khác.
"Mạnh phụ nhân càng ngày càng xinh đẹp ra." Chu Hiểu Hoa mang theo con gái của mình đến bắt chuyện cùng Mạnh phu nhân.
Mạnh gia là một gia tộc khá lớn sở hữu một dãy khách sạn năm sao trải rộng trong cả nước. Nếu có thể lôi kéo được kết minh với gia tộc này thì chắc chắn là việc tốt.
Còn có...hình như Mạnh gia chỉ có một cậu quý tử duy nhất sau này nhất định sẽ kế thừa gia nghiệp...nếu như.....càng nghĩ nụ cười của Chu Hiểu Hoa đối với Mạnh phu nhân càng thêm thân thiện.
"Ai...dô~~ Tô phu nhân đây cũng không kém." Thái độ của Mạnh phu nhân đối với Chu Hiểu Hoa rất tốt không có một chút khó chịu.Nhưng đó là ngoài mặt còn bên trong........
"Con gái .Mau đến chào hỏi Mạnh phu nhân đi." Thấy thái độ của Mạnh phu nhân như vậy Chu Hiểu Hoa khá hài lòng , nhanh chóng giới thiệu con gái mình.
"Chào Mạnh phu nhân. " Chu Liên Kiều cười ngọt ngào, ngoan ngoãn lên tiếng nói. Nếu là người lớn thì chắc chắn rất thích một đứa nhỏ ngoan ngoãn giống như cô ta.
Quả nhiên ánh mắt Mạnh phu nhân sáng lên kéo tay cô ta ân cần nói.
"Đây là Liên Kiều sao?!!Lớn nhanh như vậy. Bây giờ đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp rồi." Mấy tiểu xảo nhỏ của cô ta làm sao có thể qua mặt được một lão hồ ly như Mạnh phu nhân??! Diễn vẫn còn có chút cứng.
"Còn đây là quý tử nhà cô_Mạnh Đức Chung." Mạnh phu nhân nhẹ giọng nói xong đưa tay ngoắc một người lại.
Người con trai cao khoảng một mét tám.Cơ thể cường tráng, ngũ quan trên khuôn mặt vô cùng tuấn tú.
Người con trai đi đến bên cạnh Mạnh phu nhân sau đó tặng cho Chu Liên Kiều một nụ cười dịu dàng.
"Mau chào đi thằng nhóc này.Đây là Tô phu nhân cùng Tô tiểu thư." Mạnh phu nhân cho con trai mình một ánh mắt nói.
"Chào Tô phu nhân,tiểu thư. Tôi là Đức Chung con trai của Mạnh phu nhân." Nói xong còn vô ý hay vô tình đưa ánh mắt dịu dàng nhìn Chu Liên Kiều.
Thấy vẻ ngoài tuấn tú cùng nét dịu dàng khi nhìn con gái mình Chu Hiểu Hoa liền biết người con trai này có ý với con gái bà.
Hai bên nói qua lại vài câu thì Chu Hiểu Hoa lên tiếng.
"Liên Kiều.Hay là con đưa Mạnh thiếu gia đi vòng quanh một chút. Đứng đây nghe hai bà già chúng ta nói chuyện làm gì ?!!." Chu Hiểu Hoa nhìn Liên Kiều cười nhẹ nói. Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của con gái mình chắc nó cũng đã có ý.
Mạnh phu nhân bên này ánh mắt cũng lóe lên một cái sau đó cũng góp lời cùng bà ta.
"Dạ vâng" Vẻ mặt Chu Liên Kiều ngượng ngùng đáp ứng. Trên mặt là một mảnh ửng hồng nhìn liền biết đã động tâm.
Chắc bây giờ cô ta đã quên béng mất người đàn ông cô ta vừa mới say mê chỉ cách đây vài tuần.
Tình yêu của cô ta quả thật thay đổi quá nhanh đi.
___________________Hết__________________