Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Tô tiểu thư "
"Lãnh gia chủ"
Tiếng cười đùa cùng xì xầm trong buổi tiệc đột nhiên ngừng lại.
Mọi ánh nhìn, mọi sự quan tâm đều đổ dồn về hai con người xuất sắc đang ở cửa sảnh.
Người đàn ông có dáng người cao khoảng m ,khuôn mặt vô cùng tuấn tú.Tuy còn rất trẻ nhưng trên người luôn tỏa ra khí lạnh cùng khí thế của kẻ bề trên khiến người khác kính sợ.
Cả người được bao trùm bởi một bộ vest đen không quá cầu kỳ nhưng vừa nhìn vào những đường may tinh xảo kia liền biết không phải đồ tầm thường.
Người đàn ông đó không ai khác chính là Lãnh Tư Mặc _ông trùm của giới hắc đạo.
Còn người phụ nữ có thể sánh vai ngang hàng với hắn chỉ có thể là một người _Mạc Hy.
Ngày hôm nay là một ngày quan trọng nên Mạc Hy khá chăm chút cho mình.Bình thường đã đẹp lấn át người khác còn chăm chút lên nữa thì đẹp đến mức nào .
Mạc Hy hôm nay không lựa những màu tối trầm như hằng ngày mà lựa một bộ váy mang màu tươi sáng.Mái tóc bới cao làm lộ ra khuôn mặt lai Tây tinh xảo.
Cô 'không' đẹp nhưng đủ đánh bất bất kỳ một vị tiểu thư quyền quý nào ở đây.
Tuy hai người không khoát tay nhau đi nhưng ai có mắt cũng biết là hai người đi đến cùng nhau.Các nhà báo đương nhiên không bỏ qua cơ hội nào liên tục bấm máy.
Lần đầu tiên Tư Mặc không khó chịu khi bị máy quay chĩa vào .Còn cố ý đứng sát vào cô thêm một chút để hình ảnh rõ nét hơn.
Mạc Hy vừa bước đi vừa đưa mắt liếc nhìn Tư Mặc đang đi kế mình.
Hứ...thật ra cô muốn lựa một bộ sườn xám dài xẻ tà cao nhưng hắn nhất quyết không đồng ý.
Còn 'đe dọa' nếu cô mặc thì sẽ áo lông quấn quanh người cô.Cuối cùng với ánh mắt 'đáng thương' cô cũng phải cuối đầu.
Nhưng....nhìn lại bộ vest mà mình lựa chọn cho hắn cũng thật là vừa mắt. Nhìn thế nào cũng rất soái.
Tư Mặc cảm nhận được ánh mắt của cô thì liền bày ra tư thế uy nghi ,soái nhất của mình ra .Suýt chút nữa đã làm mấy cô tiểu thư ở đây hét ầm lên còn Mạc Hy thì chỉ quay đầu chỗ khác.
Tên thối tha...dám dùng vẻ ngoài quyến rũ cô.Mạc Hy không thèm để ý hắn nữa đi nhanh về phía gia gia mình.
Khi đi , ánh mắt cô lướt ngang qua chỗ Mạnh Đức Chung cùng Chu Liên Kiều đang đứng.
Chu Liên Kiều không để ý nên không thấy còn Mạnh Đức Chung thì trong mắt nổi lên sự kính trọng, sùng bái.
Khóe môi Mạc Hy nhẹ nhếch lên.Có lẽ con cá đã mắc câu rồi ~~~
"Gia gia ,Lãnh gia gia." Đứng trước mặt hai lão gia tử Mạc Hy ngọt ngào gọi.
"Gia gia ,Tô gia gia." Tư Mặc cùng trầm giọng gọi một tiếng.
Cho dù Tô gia gia đang tức giận đến mức nào thì thấy cháu gái mình về thì không nhịn được cười lên.
Nhưng ngoài miệng cũng không nhịn được oai oán vài tiếng.
"Còn còn nhớ đến vị gia gia này sao?!!Ta cứ nghĩ là còn quên rồi." Nói vậy thôi chứ ánh mắt vẫn sáng ngời nhìn cháu gái mình.
"Nào có.Đây là quà của người. Con chúc người trăm tuổi thọ , khỏe như xuân xanh." Mạc Hy giơ tay Lý Nhan phía sau liền đặt lên tay cô một hộp quà.
Lý Nhan chính là đợi cô ở sân bay tư nhân của Lãnh gia. Rồi đi theo cô từ đó đến đây. Chỉ cần rời tiểu thư một chút cô cũng không an tâm.
Tô gia gia nhận hộp quà ,tằng hắng một tiếng mở ra xem.Mọi người xung quanh cũng đưa mắt mong chờ nhịn theo.
"Đây...đây..." Tô gia gia kích động nhìn chằm chằm cuộn tranh vẽ trong tay mình.Bức vẽ mang hơi hướng cổ xưa, phát họa lại hình ảnh Giang Nam tươi đẹp vô cùng.
Mọi người xung quanh cũng có chút trố mắt ra.Họ nhận ra bức tranh này....
"Là tranh vẽ tay của Lương Bái (ta chém) cháu gái người phải đấu giá sức đầu mẻ tráng mới có được nha."
Đây là lý do cô về trễ bữa tiệc.
Cô không những phải bay đến nhà người đang sở hữu bức tranh.Còn phải rút súng đe dọa tên kia bán lại cho mình.Tên kia cứng đầu, cô cứ nghĩ phải đốt nhà hắn ,hắn mới chịu bán lại cho cô.
"Tốt , tốt lắm nha đầu ngốc." Tô gia gia có chút nghẹn ngào ngắm nghía bức tranh.Ông đã muốn có nó thật lâu rồi nha.
Cộng bức này vào nữa thì ông đã có bộ sưu tập mười hai bức rồi...thật vui vẻ.
Lãnh gia gia một bên dùng ánh mắt hâm mộ nhìn bức tranh rồi chiếu ánh mắt 'thấy ghét' nhìn cháu trai của mình.
Thấy chưa??! Đây mới là quà mừng thọ đấy.Mỗi lần con mừng thọ ta thì chỉ có toàn tiền với vũ khí thôi.Ta già rồi cần mấy thứ đó làm gì??!
Nhưng nhìn vẻ ngoài tươi tắn của cháu trai mình...ahaha...chắc là có tiến triển rồi đi.
Nhận thấy tầm mắt của gia gia ,Tư Mặc đưa mắt nhìn lại.
Hai chân mày Lãnh gia gia nhẹ nhướng lên rồi hạ xuống.Ý hỏi_'thế nào rồi??? '
Tư Mặc không trả lời chỉ khẽ nhếch khóe miệng.
Lãnh gia gia lập tức vui mừng trong lòng. Cháu trai ông thì phải như vậy...ra tay phải nhanh thì ông mới sớm có cháu dâu chứ.
Còn chưa nói nếu có cháu dâu rồi thì chắc quà mừng thọ của ông sẽ được cải biến một chút m
__________________Hết__________________