Diệp Y Lạc đứng đó, ngón tay thon gầy khẽ vuốt ve trang giấy sớm đã không còn mới. Mái tóc đen tuyền xoã xuống ngang lưng. Ánh trăng yếu ớt khẽ hắt vào khiến cho không gian rơi vào một mảng mông lung.
Kí ức dần hiện về, chầm chậm như một đoạn phim trước mặt cô. Thứ cô đang cầm trên tay là một quyển album. Bên trong là những bức ảnh của anh và cô.
Có thể kí ức là một nhát dao tàn nhẫn, nhưng nó cũng là một sợi lông hồng mềm mại. Ba năm trước, nó để lại cho cô một vết sẹo không bao giờ lành, nhưng bây giờ, nó lại khẽ len lỏi vào tim cô như một dòng nước ấm. Thế này gọi là vừa đánh vừa xoa phải không?
Cô bất giác cười khẽ. Ban đêm luôn là khoảng thời gian trầm lắng khiến con người suy tư về những việc đã xảy ra. Đó là lúc họ sống trong quá khứ, giống như cô. Tương lai chẳng ai định trước được. Thế nên cho dù có hướng về tương lai, cho dù có vạch sẵn cho mình một con đường để đi nhưng cuối cùng ông trời lại không cho bạn quyền để lựa chọn. Rất đơn giản thôi. Bạn đã định sẵn sẽ yêu người đàn ông này, sẽ cùng anh ấy tiến vào lễ đường, cùng anh ấy tạo dựng nên một gia đình, cùng anh ấy hạnh phúc nắm tay nhau chung sống tới già. Nhưng hiện thực không cho phép điều đó. Suy nghĩ này giờ đã quá ngây thơ, viển vông. Cuộc sống bon chen, tất cả mọi người chỉ sống vì lợi ích. Cái gọi là tình yêu chân chính sớm đã là điều xa xỉ.
Có lẽ nỗi nhớ anh đang dày vò cô hết lần này tới lần khác. Cái gọi là 'nhớ' của cô chỉ đơn giản là một quyển album. Nhiều lúc cô ước gì anh không tồn tại. Nhưng nếu anh không tồn tại, vậy ý nghĩa sống của cô là gì? Cô không dám nghĩ.
Lẳng lặng cất quyển album vào chỗ cũ, cô bò lên giường nhưng không sao ngủ được. Đêm dài lắm mộng, câu này quả không sai!
“Đông Phương Nhược Tâm, anh ta quá đáng lắm rồi!”
“Tiểu Nhạc, con bình tĩnh!”
Tiếng hét của cô gái như muốn hất tung mái nhà. Tiếp đó lạc tiếng an ủi một người đàn ông lớn tuổi.
“Lão gia, Đông Phương Nhược Tâm ức hiếp con, anh ấy không chịu tiếp nhận con.”
Phượng Nhạc Lăng nghẹn ngào lên tiếng. Vẻ ủy khuất khiến người già như Đông Phương lão gia đang ngồi đối diện phải mủi lòng. Ông không quan tâm đến hạnh phúc của con mình. Ông nghĩ rằng chỉ cần sống chung với nhau một thời gian thì sớm muộn 'gạo cũng nấu thành cơm'. Thứ ông mong ngóng nhất bây giờ là đứa bé, ông chỉ mong được bồng cháu nên cũng bất bình thay cho Phượng Nhạc Lăng.
“Con nói xem, lý do là gì?”
Ông dịu giọng an ủi con dâu tương lai của mình. Bàn tay nhăn nheo khẽ vỗ về lưng cô ta khiến cho cô ta ghê tởm vô cùng. Khéo léo tránh bàn tay đó, cô ta nói:
“Tất cả chỉ tại con tiện nhân đấy!”
“Con tiện nhân nào?”
“Diệp cái gì ý...Lạc...”
“Diệp Lạc?”
“Không ạ. Còn nữa.”
“Được rồi, tí nữa ông sẽ bảo quản gia Lưu đi điều tra.”
“Thật ạ?”
“Thế nên con đừng buồn nữa nhé, sẽ ảnh hưởng đến nhan sắc.”
“Vẫn là ông quan tâm con nhất.”
Cô ta nũng nịu khiến cho quản gia Lưu đứng bên cạnh Đông Phương lão gia một trận rùng mình. Ông ấy đã ngoài bốn mươi nhưng vẫn còn rất sung sức. Hơn nữa nói là làm việc cho Đông Phương lão gia nhưng thật ra lại là giám điệp ngầm cho Đông Phương Nhược Tâm. Ông ấy lên lút ghi âm lại cuộc nói chuyện rồi xin phép ra ngoài gửi cho Đông Phương Nhược Tâm.
Khỏi nói cũng biết anh tức đến mức nào. Chỉ thiếu điều muốn đập nát máy tính. Cha anh lại đi cấu kết với ả ta. Người già bây giờ chỉ giỏi ba cái chuyện không đâu.