“Khốn kiếp, lại muộn học!”
Tiếng chửi thề của một nam sinh. Đông Phương Nhược Tâm nhai vội nhai vàng miếng bánh mỳ, thậm chí còn không kịp chải tóc đeo kính, cứ thế lao như điên về phía trường học. Chỉ tại tối qua chơi hăng quá, sáng dậy muộn, chưa làm bài tập, chưa chải chuốt vuốt ve.... Anh thầm nghĩ kiểu gì cũng bị bà giáo ở trường càu nhàu cho xem. Trời sinh anh vốn rất ghét người khác lải nhải những điều không cần thiết bên tai mình. Có lần anh mang cục bông nhét vào tai lại bị “bà già ấy” tinh mắt phát hiện được. Kết quả tan học phải ở lại dọn vệ sinh, sau đó đi làm thì bị chủ quán giảng thêm một bài nữa về nghĩa phận của người làm thuê. Nói chung đời anh kị nhất từ “muộn“. Muộn một khắc cũng là muộn, muộn một phút cũng là muộn, thậm chí muộn một giây cũng vẫn là muộn. Mà một khi đã muộn thì vận xui sẽ đến. Không bị tai nạn là may rồi. Nhẹ nhất thì phải nghe chửi. Hoặc là cả hai sẽ xảy ra cùng một lúc, như bây giờ chẳng hạn.
Vừa đúng lúc Đông Phương Nhược Tâm lết xác đến cửa lớp, cũng là khi thân hình thấp bé của ai đó lọt vào mắt anh. Ban đầu anh nghĩ có lẽ là bà cô giám thị đích thân tới lớp hỏi tội anh. Đông Phương Nhược Tâm giả mặt ngây thơ, ngẩng đầu lên, ánh mắt vô tội nhìn người đứng trước mặt. Nhưng mồm vừa định hé mở lập tức dừng lại. Khoan đã, người trước mặt anh không phải là...hội trưởng hội học sinh đại nhân sao?
Anh chưa gặp hội trưởng hội học sinh bao giờ, lại càng không ngờ tới đó lại là một người con gái...dễ thương như vậy. Khuôn mặt tròn trắng mũm mĩm như trẻ con, mái tóc ngắn bù xù, mắt đen láy, nhưng nghiêm túc quan sát anh từ đầu tới cuối. Thân hình nhỏ nhắn và cao ước chừng chỉ kém anh một cái đầu.
“Đông Phương Nhược Tâm?”
Cô hỏi, thanh âm vừa đủ cho hai người nghe. Anh nhìn cô đến xuất thần, mắt không chớp, chỉ lẳng lặng gật đầu. Đương nhiên anh hiểu cô hỏi tên anh là có lý do.
Ngẩng đầu lên định nói tiếp, lai phát hiện Đông Phương Nhược Tâm đang nhìn mình chăm chú, cô bị anh nhìn đến nổi cả da gà. Khẽ vung tay trước mặt anh, cô hỏi:
“Ê này, mặt tôi dính cái gì à?”
Đông Phương Nhược Tâm đang ngẩn ngơ liền hoàn hồn. Anh lắc đầu, nhưng không nói dù chỉ một chữ. Anh không ngờ trên đời này còn có hai người giống nhau như đúc. Cô gái này, có can hệ gì với mẹ anh?
“Vậy thì tốt. Đi theo tôi.”
Cô trở về dáng vẻ ban đầu, lãnh đạm nói rồi thong dong đi lên trước dẫn đường cho Đông Phương Nhược Tâm. Anh đi theo.
Anh không biết làm cách nào mà mình ngồi vào chiếc ghế này, trong căn phòng này. Anh chỉ biết trong lúc đi anh nhìn bóng lưng của cô tựa hồ thấy được người mẹ đã mất của mình. Đã nhiều lần anh muốn đưa tay chạm vào nhưng khựng lại rồi cười khổ. Giống nhau thì sao? Cũng chỉ là về thể xác.
Cô cũng đã ngồi yên vị trước mặt anh. Hai người trầm mặc khoảng năm phút. Đông Phương Nhược Tâm là người đầu tiên phá vỡ sự im ắng này:
“Gọi tôi vào đây có việc?”
Cô cười yếu ớt, hơi nhướng mày, không trả lời câu hỏi của anh ngay mà đứng dậy. Một lúc sau, cô quay lại. Trên tay là một cốc nước đưa đến trước mặt anh, quan tâm hỏi:
“Nước nhé? Tí nữa cậu sẽ phải nói nhiều đấy?”
Đông Phương Nhược Tâm vô thức đưa tay nhận lấy cốc nước. Lại nữa. Cô bạn học trước mặt mỗi khi cười dù chỉ là một cái nhếch môi nhẹ thôi cũng khiến anh kích động muốn ôm lấy. Mặc dù vẫn biết trên đời này người giống người là chuyện bình thường, nhưng có cần phải giống đến mức này không?