Editor: Chubyy
Người lái xe phía trước giải thích cho Bùi Sở lần cô mới nhận ra "về nhà" nghĩa là gì.
Khi cô và Chúc Tu Duẫn kết hôn, họ đã mua một căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố làm phòng tân hôn.
Nhưng họ chỉ sống được ở đó một tuần thì trong nhà Bùi gia xảy ra biến cố.
Tài xế trả lời một vài cuộc gọi, đột nhiên hơi lo lắng: "Chúc tổng, con gái tôi bị ốm, cô giáo gọi tôi đến trường đón, này..."
Bùi Sở liếc nhìn Chúc Tu Duẫn, xua tay: "Không sao đâu, chúng tôi sẽ xuống xe."
"Đừng, ngài là ngôi sao, nếu không ngài lái xe đi, tôi sẽ gọi taxi.
"
Bùi Sở gật đầu: "Được rồi, đi đường cẩn thận.
"
Sau khi người tài xế rời đi, Bùi Sở ngồi vào ghế lái, Chúc Tu Duẫn cũng từ ghế sau chuyển đến vị trí ghế phụ.
"Không ngờ anh lại lịch sự như vậy."
Bùi Sở buồn cười một hồi, Chúc Tu Duẫn hiện tại không liên quan gì đến từ "quý ông", hay nói đúng hơn là càng chân thực.
Cô nhìn anh: "Làm sao, em đâu có mắng anh?"
Chúc Tu Duẫn ngả lưng ra sau, nhắm mắt dưỡng thần: "Trò chuyện với em thật thú vị."
Sau khi xe chạy được một đoạn, Chúc Tu Duẫn đột nhiên nói: "Em lái xe chậm chút, chúng ta có một nhóm người muốn cùng về nhà rồi."
Bùi Sở quá mệt nên không rảnh tán dóc với anh: "Nói tiếng người."
"Chiếc Volkswagen ở phía sau đi theo đã mười phút rồi, chúng ta đã bị theo dõi."
Bùi Sở nhìn qua gương chiếu hậu, quả nhiên có hai con Volkswagens màu trắng ở gần nhau, miễn cưỡng đuổi theo.
Cô lên tinh thần, bắt đầu tăng tốc.
Vốn tưởng rằng có thể bỏ rơi ngay lập tức, nhưng một chiếc xe khác lại theo sau từ phía bên trái.
Bùi Sở không nhịn được nói: "Đây có phải là kẻ thù của anh không?"
Chúc Tu Duẫn dựa đầu vào cánh tay, lười biếng nói: "Người anh đắc tội nhiều như thế làm sao anh nhớ hết được.
"
Bùi Sở: "...!"
Lâu quá không gặp nhau, không ngờ người chồng cũ này so với mình còn khó đối phó hơn.
Tuyệt vời.
"Nhưng nhìn vào hai chiếc xe này, chúng hẳn là paparazzi.
Hay nói theo cách của các anh gọi là...fan cuồng."
Bùi Sở suýt chút nữa đã quên rằng thời trẻ Chúc thị cầm lái cũng nổi tiếng không kém các ngôi sao đâu.
Trên đường đến ngoại ô ngày càng nhiều xe cộ, Bùi Sở lái xe nhanh hơn.
Chúc Tu Duẫn nằm đó ngủ không được ngon giấc, bị quăng trái ngã phải.
"Theo phương pháp của em, chúng ta sẽ trở thành cặp đôi liều mạng rồi." Chúc Tu Duẫn trở lại ghế, thắt lại dây an toàn nói.
Bùi Sở một tay chống đầu, tay đặt vô lăng, nheo mắt cười với người bên cạnh: "Không chết được đâu, nhỡ có thật sự tàn phế thì em nuôi anh."
Chúc Tu Duẫn: "......!"
Nói xong, Bùi Sở giẫm lên chân ga, cảnh vật bên ngoài cửa sổ cũng nhanh chóng lướt qua.
- -------
Sau khi bỏ rơi những chiếc xe kia, Bùi Sở mới nhận ra Chúc Tu Duẫn nói về nhà là chỉ có người bọn họ thôi sao?
Khu Ngự Lan Đình.
Bùi Sở nhìn về người đàn ông ngồi trên ghế phụ, có hơi do dự.
Chúc Tu Duẫn thấy cô không thoải mái thì cười nhẹ: " Cũng không phải chưa ở bao giờ.
Nếu em không muốn thì có thể đi khách sạn ở."
Bùi Sở nhìn trong thẻ chỉ còn con số: "..."
Cô cắn môi cam chịu bước xuống xe, không quên đáp lại: "Nhà này cũng có tên của em, sao lại phải ở khách sạn chứ."
Chúc Tu Duẫn cười không nói gì.
Cả hai sóng vai nhau, vừa muốn tiến vào thì Bùi Sở bất ngờ bị một lực đạo kéo vào lồng ngực.
"ối, anh làm gì thế..."
Chưa kịp nói xong thì đã thấy đằng xa có vài tia sáng lóe lên.
Chúc Tu Duẫn quay lưng về phía paparazzi, ôm Bùi Sở trong lòng.
Hai người cứ đứng như thế, không ai dám nhúc nhích vì sợ bị chụp được mặt.
Bùi Sở không ngờ rằng mình vẫn còn giá trị để chụp sau một năm vắng bóng.
Cô chọc chọc Chúc Tu Duẫn: "Ai cũng biết anh là người tàn tật nên không nhận ra.
Để em đi, dù sao cũng bị coi là điên."
Chúc Tu Duẫn không hiểu cô nói "để em" là có ý gì thì giây tiếp theo liền nghe thấy----
"Này, lần sau bạn có thể đừng bật đèn flash vào buổi tối được không!".