Chúc Tu Duẫn choàng chiếc áo khoác lên đầu Bùi Sở: "Xong rồi."
Bùi Sở gật đầu.
Ngay sau đó, thân thể cô đột nhiên bay lên không trung bị Chúc Tu Duẫn bế lên.
Bùi Sở bị anh bế vào thang máy, ngại ngùng vỗ vai anh: "Anh có thể thả em xuống."
Chúc Tu Duẫn liếc nhìn gót chân rồi nhìn thẳng vào cô: "Em chắc chứ?"
Bùi Sở không được tự nhiên di chuyển gót chân.
Cô đã đi giày cao gót một ngày rồi, lại còn đi rất nhiều, gót chân đã sưng lên bắt đầu sinh đau.
Nhìn khuôn mặt khó đoán của Chúc Tu Duẫn, Bùi Sở liền nảy ra chút ý đồ xấu.
Cô từ từ đưa mặt kề sát vào vai Chúc Tu Duẫn, cố tình thở hổn hển phả cổ anh.
Chúc Tu Duẫn hơi đình trệ một lúc, bỏ qua nó coi như không khí.
Đến khi vào nhà Chúc Tu Duẫn đóng cửa lại, đặt Bùi Sở lên chiếc tủ ngắn bên cạnh, áp khủy tay xuống khóa cô lại bên trong.
"Bắt chước không tốt?"
Thân thể Bùi Sở mềm nhũn như không xương, nghiêng đầu cố ý trêu chọc: "Đều là người lớn, Chúc Tu Duẫn anh còn giả bộ làm gì.
Hử?"
Ngay khi giọng nói vừa dừng lại, đột nhiên "bùm" tiếng.
Đèn trong nhà bật sáng, những mảnh giấy đầy màu sắc từ trong ống pháo bạc bay ra rơi xuống đất, một đám người đứng trong phòng khách.
Bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn, cuối cùng quyết định đẩy kẻ cầm đầu ra.
Người cầm đầu là Trầm Tự - em họ của Chúc Tu Duẫn.
Thần tượng nửa bầu trời đang nổi tiếng hiện nay.
Còn lại là các anh, chị, em và những người anh em tốt của Chúc Tu Duẫn.
半边天/bànbiāntiān/: thời đại mới
Bùi Sở: "..."
Tên ngốc Trầm Tự này thực sự đang chống đối lại mình.
Bùi Sở và Chúc Tu Duẫn vẫn ở tư thế cũ không nhúc nhích, trên mặt những người kia hiện lên vẻ trêu chọc rồi rút lui.
"Chúc tổng của chúng ta được đó nha, ôm được mỹ nhân về nhà."
"Xin chào chị dâu!"
"Chúc anh chị tân hôn vui vẻ!"
"...."
Lúc này, Bùi Sở nhìn về phía Trầm Tự, hận không thể đem hắn bỏ vào trong chậu rửa sạch.
Đã một năm không gặp nhau, Trầm Tự vẫn là tên khinh bỉ thích tìm chết như thế còn chỗ nào giống thần tượng.
????rờ um trum hu????ền trùm == trum tru????????n.V???? ==
"Tại sao cậu lại ở đây?"
Lần này Chúc Tu Duẫn là người nói.
"Chúng em...!chúng em ở đây để đưa quà tân hôn cho anh!"
Sau đó, những người trong nhà lần lượt di tản ra ngoài.
Trầm Tự cũng vội vàng chạy ra ngoài, trước khi đi còn để trên tay Bùi Sở một hộp giấy nhỏ: "Tiểu Sở Sở, đây là quà cho em, nhớ nhanh chóng phục hôn!"
Bùi Sở duỗi chân đá tới: "Mau về chỗ của anh!"
Sau khi mọi người rời đi, Bùi Sở xấu hổ muốn chết.
Thực là trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Hơn thế lại còn bị đám người nhà Chúc gia nhìn thấy hết màn như thế nữa.
Chúc Tu Duẫn hai tay vây lại, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ: "Không tiếp tục nữa à?"
Bùi Sở ngoài mặt nở nụ cười, mở hộp giấy trong tay nói: "Còn không phải em họ của anh..."
Chưa kịp dứt lời, "món quà" Trầm Tự đưa đến không làm Bùi Sở thất vọng.
Nhìn thấy thứ bị tràn ra ngoài, Bùi Sở hoàn toàn choáng váng.
Cái nhóm ngu ngốc Trầm Tự vậy mà đưa cô...!đồ dùng kế hoạch hóa gia đình!
Đưa xong thì thôi đi, lại còn đưa tận thùng?
Nhìn đống đồ kế hoạch hóa gia đình bày la liệt trên sàn nhà, Bùi Sở túng quẫn không biết phải làm sao.
"Chúc Tu Duẫn! Nhóm em họ ngốc nghếch của anh thật sự rất tuyệt vời đấy!"
Chúc Tu Duẫn cũng không ngờ, anh nhéo nhéo mi tâm: "Anh cũng không nghĩ tới.
"
Đột nhiên, một bên chân của Bùi Sở bị vật lông xù gì đó cọ vào chân.
Cô giật nảy mình.
Hóa ra là một con chó nông thôn Trung Hoa.
Trong miệng chú chó cũng ngậm lấy cái vẫn đang cọ vào chân cô như thể ra hiệu gì đó.
Chúc Tu Duẫn giơ tay hướng tới nó: "Thật xin lỗi, anh có nuôi con chó.
Tên của nó là đáng yêu nhiều."
(+_+) tui dịch khúc này mà cười đau bụng.
Bùi Sở tức giận cười: "Thật là giống chủ nhân của nó."
Vậy mà lại ngậm đồ dùng kế hoạch hóa gia đình trong miệng mà cọ cô.
Trong một lúc, Chúc Tu Duẫn vẫn chưa phân biệt được, ý là nói anh đáng yêu hay nói anh giống một con chó.
Bùi Sở mệt mỏi cả ngày, xoay người đi vào phòng tắm, không ngờ đáng yêu nhiều lại đi theo.
Chúc Tu Duẫn gọi nó lại, ai ngờ đáng yêu nhiều quay đầu lại liếc anh cái rồi tiếp tục đi theo Bùi Sở vào phòng tắm.
Thực sự là con chó háo sắc.
Không lâu sau, giọng nói tức giận của Bùi Sở vọng ra từ phòng tắm..