Editor: Tố Y
Betaer: Nhi
Thẳng đến giữa trưa, bụng cảm thấy đói, nàng mới từ từ tỉnh dậy. Xốc chăn lên, hai mắt mơ màng sờ soạng xuống giường, duỗi thẳng hai chân, dựa vào trí nhớ mơ hồ, nàng theo bản năng đi đến cửa phòng ngủ.
“Oành”, “Đông”, bởi vì tầm mắt còn rất mơ hồ, không thể thấy đường ở trước mắt, nàng đụng trúng cây cột ở trong phòng, còn bị bắn ngược trở lại, kết quả cái mông còn chưa cảm thấy đau, nàng đã cảm thấy xương cốt của mình bị chấn thương không nhẹ.
“Ô……Mẹ ơi, đau quá.” Một tay vuốt cái mông bị thương, tay kia thì xoa cái trán bị đụng, nàng cố gắng chịu đựng không cho nước mắt chảy xuống.
Đợi đến khi hết đau, nàng mới chậm rãi đứng lên. Đột nhiên, nàng ngây ngốc cả người, bởi vì nàng ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng, vô cùng nghiêm trọng.
“Ta không phải đang nằm mơ sao?
Như thế nào lại cảm thấy đau một cách chân thực như vậy?” Ánh mắt nàng không tự giác trừng to lên.
Nhắm mắt lại, ước chừng đã qua mười giây nàng lại mở mắt ra. Nhưng mà, mọi thứ nhìn được trong tầm mắt vẫn tồn tại như cũ, không hề biến mất. Sờ sờ chỗ bị sưng trên trán, còn đau, nhu nhu mông, cũng vẫn đau, lại quay về sờ sờ chăn trên giường, vẫn còn ấm.
Nàng thất thần đặt mông ngồi lên giường, cảm giác đau đớn lại truyền đến, nàng cũng hoàn toàn tỉnh táo.
Tất cả mọi chuyện đều không phải là mơ, không phải nàng đang ngủ trên tảng đá sau đó nằm mơ, cũng không phải là ảo giác, mà là sự thật.
Trời ơi, khi nàng tưởng đang ở trong mơ, nàng thế nhưng lại thật sự sống ở nơi này, nàng đây chẳng phải là cả thân xác cả hồn phách đều xuyên đến đây sao!
Má ơi, ai tới nói cho nàng biết đây không phải là sự thật đi. Nàng thật sự rất muốn khóc a.
Qua một hồi lâu, mãi tới khi đầu có chút choáng váng, nàng mới nhớ ra là mình vốn muốn ăn cơm.
Chậm rãi đứng dậy, chậm rãi đi ra khỏi phòng, để tránh cho chính mình ngất xỉu.
Trên đường đi, nhặt lên ba lô lúc trước, ở bên trong có hai chiếc bánh, đi tìm xung quanh một ít hoa quả.
Ăn xong hai miếng bánh, uống hai cốc nước, nàng mới chậm rãi hồi phục lại. Sau đó cẩn thận suy nghĩ lại một ít chi tiết từ khi đến nơi này.
Nàng nhớ rõ là mình ở trong rừng trúc ngủ trên một tảng đá nhỏ, sau đó dường như nghe được có người ở khắp nơi tìm kiếm công chúa.
Đi theo hướng âm thanh phát ra, nàng đi tới bên ngoài rừng trúc, tiếp theo nàng nhìn thấy rất nhiều núi giả, sau đó là cung điện, sau nữa liền bị các nàng ấy dẫn về. Hơn nữa trên đường trở về, thái độ của bọn họ đối với nàng rất bình thường, nhưng tuyệt đối phải có chút bất thường.
Phải biết rằng, nàng nhưng ngay cả thân xác lẫn hồn phách đều xuyên đến đây, nếu xem biểu hiện của các nàng ấy, nàng so với hình dáng của công chúa trước đây chẳng phải giống nhau như đúc sao, thậm chí ngay cả quần áo mặc thường ngày cũng giống, nếu không sao các nàng ấy lại không phát hiện công chúa đã bị đánh tráo.
Nhưng vấn đề chính là chỗ này, nơi này rõ ràng là cổ đại, nàng lại mặc quần áo của hiện đại?
Trừ khi, nàng là hồn phách xuyên vào người của công chúa trước đây, sau đó chính mình làm ra quần áo hiện đại.
Nhưng là, lại có thêm vấn đề, công chúa thật hiện tại đang ở đâu? Không có khả năng ngay tại bên trong hoàng cung liền biến mất mà thần không biết quỷ không hay. Nếu không hay là bị người ám sát?
Mà nàng lại vừa lúc xuyên qua người nàng ấy, làm thế thân của nàng ấy, nàng chẳng phải cũng gặp nguy hiểm sao. Người rõ ràng là đã bị giết bỏ lại xuất hiện trước mặt mọi người, khẳng định sẽ lại phái người đến ám sát nàng.
Còn có một chuyện, vì cái gì nàng lại xuyên đến đây được? Là cái gì đã dẫn nàng tới nơi này? Theo lý mà nói, không phải nên có cái làm vật chỉ đường sao?
Trong đầu nàng liên tiếp hiện ra nhiều vấn đề, khiến nàng chậm rãi tìm ra nguyên nhân trong đó.