Editor: Tố Y
Betaer: Nhan Nhan
Tảng đá?! Đúng rồi, nơi kia làm sao lại có một tàng đá, nàng như thế nào lại quên mất, rất có khả năng chính nó đã đem nàng tới đây.
Nghĩ đến có khả năng này, nàng suýt chút nữa vui mừng mà nhảy cẫng lên, lại thật sự càng ngày càng tự bái phục mình.
Nhanh chóng thu dọn xong xuôi quần áo, trong lòng âm thầm cảm tạ những người đem nàng về đây không cho nàng giặt, nếu không nàng sẽ phải mặc quần áo ướt trở về.
Chạy vào trong phòng nhanh chóng thay đổi quần áo, nàng theo đường cũ mà trở về rừng trúc.
Lúc ra khỏi cửa còn bị nô tì hậu hạ cản lại một lát, hỏi nàng định đi nơi nào, nàng vội vàng chỉ hướng rừng trúc liền không còn ai ngăn cản, chính là để cho nàng không cần chạy loạn đến nơi khác mà thôi, tránh cho các nàng ấy lại không tìm thấy nàng.
Đeo ba lô trên lưng, nàng nhanh chóng vọt tới phía trước, trong lòng vô cùng chờ mong có thể trở lại thế kỷ hai mươi mốt.
Cho tới khi đến lối vào, nàng mới dừng lại thở gấp.
Nhìn rừng trúc trước mắt, nàng chưa từng cảm thấy nó thân thiết như bây giờ. Quay đầu nhìn lại toà cung điện nguy nga kia, nàng ở dưới đáy lòng lặng yên nói hẹn ngày gặp lại.
Tuy rằng thời gian chỉ có vài tiếng ngắn ngủi, mà việc nàng làm nhiều nhất ở đây là ngủ, nhưng dù sao cũng là điều đáng quý để nhớ lại trong cuộc đời nàng.
Ha ha! Chỉ sợ ngoài nàng, trên thế giới này sẽ không còn có người có thể gặp được loại kỳ ngộ như vậy.
Lắc đầu cười, nàng nhịn không được tự cảm khái cuộc sống của bản thân mình thật sự tràn đầy ngạc nhiên.
Xoay người đi vào rừng trúc, vẫn là con đường đá cuội trước kia, vẫn là làn gió nhẹ thổi phất phơ, lá trúc phiêu phiêu trong gió, truyền đến từng đợt âm thanh.
Đột nhiên phát hiện, màu sắc lá trúc xanh như thế, đẹp như thế, khiến cho người ta cảm thấy có chút luyến tiếc.
Vừa đi, vừa nhìn, nàng rất nhanh đi tới tảng đá mình từng ngồi. Một lần nữa nhìn thấy nó, nàng cảm khái dưới đáy lòng.
Dù sao, có ai có thể nghĩ đến, tảng đá bình thường như vậy, thế nhưng có thể dẫn dắt con người xuyên qua thời - không gian.
Ôm ba lô, một lần nữa ngồi lên mặt trên của tảng đá, trong ánh mắt tràn đầy ý cười.
“Xuyên qua, hẹn gặp lại.” Nhắm mắt lại, nàng nhẹ giọng thầm thì, chờ mong tảng đá này một lần nữa mang nàng quay về.
Đại khái qua chừng hai phút, nàng đoán có lẽ là được rồi, liền chờ mong mở to hai mắt, lại nhìn thấy mọi thứ trước mắt căn bản không hề thay đổi.
Nhưng mà nghĩ lại, đều là rừng trúc, nhìn không có gì thay đổi cũng là bình thường.
Cuối cùng, nàng có chút hưng phấn, lại có chút mong chờ đi đến bên ngoài rừng trúc.
“Ha ha!! Thế kỷ hai mươi mốt đáng yêu, ta đã trở lại rồi đây.”
Nhỏ giọng nói xong, nàng rất sợ có du khách đi ngang nghe được lời nóikhông bình thường của mình.
Tới gần lối vào, nàng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó mới nhấc chân hướng đến mảnh đất ở thế kỷ hai mươi mốt.
“Ha ha! Núi giả, lâu rồi không thấy, ngươi cũng thật đẹp a.” Nàng cao hứng vỗ vỗ núi giả, còn không quên khen nó một phen.
“Núi giả? Núi giả?!” Tới khi phản ứng lại, nàng không nhịn được mà kêu to.
Nếu có người đi cùng nhìn thấy được, nàng đoán bọn họ sẽ cho rằng nàng là bệnh nhân tâm thần trốn viện.
‘Không phải chỉ là một ngọn núi giả bình thường thôi sao? Có cái gì phải ngạc nhiên.’ Bọn họ nhất định sẽ nghĩ như vậy.
Ngạc nhiên hét lên xong, lại giương mắt nhìn phía sau núi giả, nhìn thấy một toà cung điện tráng lệ kia, nàng hoàn toàn thất vọng.
Thì ra, nàng căn bản không hề trở về, nàng còn không biết đây là lúc nào, là triều đại nào. Núi giả ở hiện đại không hề có, nó là nàng đến nơi này mới nhìn thấy.
“Chuyện này là vì sao? Rốt cuộc là sai ở đâu? Ta không phải đã ngồi lại trên tảng đá sao? Vì cái gì mà ta còn không thể trở về, ai có thể nói cho ta biết rốt cuộc nên làm như thế nào không?” Nàng nhịn không được khóc thành tiếng.
“Ô ô ~” Cho tới bây giờ nàng chưa từng gặp loại chuyện quỷ dị thế này nên thật sự không biết phải làm sao.
Hòn đá nhỏ! Trong đầu đột nhiên chợt loé, nàng cuối cùng nhớ tới một vấn đề rất nghiêm trọng.
Vừa rồi bởi vì quá kích động, nàng cũng quên kiểm tra có phải hay khônglà nhờ cái hòn đá nhỏ ở trong hố kia, nói không chừng cần một lần nữa sau khi tìm được nó lại bỏ vào trong đó.
Nghĩ đến có khả năng này, nàng lập tức dấy lên hy vọng. Lau đi nước mắt trên mặt, nàng nhanh chóng quay lại khu rừng, tìm trên tảng đá cái hố kia.
Nhưng là, khi nàng kiểm tra lại hòn đá kia từ đầu đến cuối, một chỗ cũngkhông bỏ sót, vẫn không hề phát hiện hình dạng của cái hố. Kỳ thật, đừng nói là cái hố như lúc trước, ngay cả một cái lỗ nhỏ cũng không có.
Nàng thật sự nhụt chí, suy sụp ngồi lên trên, nhìn tảng đá đến xuất thần.
Cuối cùng, nếu muốn nói là cái gì thật sự đưa nàng xuyên tới đây, nàng liền có thể khẳng định đó là vì nàng ở dòng suối nhỏ kia tìm thấy hòn đã, sau đó lại đem nó bỏ lên trên tảng đá lớn mà nàng ngồi vừa lúc kích hoạt cơ quan xuyên qua thời không.
Ai……Chẳng lẽ, nàng nhất định phải ở lại nơi này sống tiếp quãng đời còn lại? Vậy muội muội của nàng phải làm sao đây? Phụ mẫu của nàng phảilàm sao bây giờ? Nàng ở thế kỷ hai mươi mốt biến mất, bọn họ có thể nghĩ nàng bị người mưu sát, sau đó lại bị “huỷ thi diệt tích”? Bọn họ hẳn sẽ bị doạ đến hỏng mất.
Nàng như vậy có thể nói thật đáng buồn không? Ngay cả đến công viên tham quan cũng có thể đi thành như vậy.
Bi ai, thật sự là rất bi ai. Nhưng mà, may mắn nàng ở đây cũng là một công chúa, theo thái độ hầu hạ của những người đó sáng nay, đãi ngộ hẳn là sẽ không kém đâu.
Về phần tương lại, nếu bị bắt buộc phải kết hôn, vậy cũng là việc của sau này, đến lúc đó rồi tính sau.
Sau khi nghĩ thông suốt, nàng chậm rãi đứng lên, vỗ vỗ cỏ và bụi bặm dính ở trên quần, hữu khí vô lực đi về phía cung điện.