Nụ Hôn Ngọt Ngào

chương 3

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đặt điện thoại xuống, Vu Phạm đứng dậy đi ra bên ngoài, châm một điếu thuốc, thân mình cao lớn dựa vào bức tường ngoài hành lang, anh híp mắt nhìn một gốc cây đại thụ tươi tốt, cành lá sum suê mọc trên bãi đất trống, ánh mặt trời len lỏi giữa những tán cây si, chiếu xuống bộ bàn ghế gỗ, tạo nên khung cảnh có một không hai.

Lặng lẽ nhả ra một làn khói thuốc, suy nghĩ của Vu Phạm dừng lại trên dãy số điện thoại mà từ nãy đến giờ anh không thể nào liên lạc được.

Rõ ràng là Chân Điềm Mật đã đồng ý với anh về chuyến hành trình lên vùng núi, kết quả thì sao? Đã tuần lễ trôi qua rồi mà ngay đến cả giọng nói của cô, anh cũng không thể nghe thấy, huống chi là bóng người.

Haizz ~~ cô ấy đang muốn đùa giỡn với anh sao?

Cô gái nhỏ này nhất định là đang thử thách sự kiên nhẫn của anh, cô lại dám đùa giỡn với anh?! Ngay đến cả điện thoại anh gọi cũng không chịu nhận?

Tối hôm qua anh đã phải tốn biết bao nhiêu là nước miếng, da mặt dày cỡ nào mới có thể mở miệng hỏi Vu Tuấn được số điện thoại của cô, vỗn dĩ hôm nay anh muốn gọi điện thoại để nghe giọng nói của cô một chút, kết quả lại khiến anh mừng hụt.

Vu Phạm cảm thấy có chút bực bội, sau khi hút thuốc xong, anh tiện tay ném tàn thuốc vào tấm gỗ gạt tàn đang nằm bên cạnh, đập tắt điếu thuốc.

Anh không quay vào trong nhà mà trực tiếp đi đến nơi làm việc. Hiện giờ, anh đang phải bận rộn sáng tác một loạt tác phẩm để tham gia triển lãm, đồng thời cũng phải chuẩn bị để vận chuyển những tác phẩm này sang hội quán mỹ thuật bên Đức.

Tác phẩm lần này của anh được lấy bối cảnh thần thoại trong Tây Du Ký, lấy nhân vật làm chủ đạo; bởi vì nhân vật cần phải đặc biệt chú trọng đến vẻ mặt và hình dáng tự nhiên, cho nên anh phải sử dụng nhiều họa tiết hơn một chút, cân nhắc kỹ lưỡng về những tác phẩm điêu khắc này.

Mọi thứ phải được chuẩn bị trong vòng sáu tháng, thật ra thì cũng không nhiều thời gian cho lắm, nhưng với sức khỏe và sự kiên trì từ trước đến nay, thì một chút thách thức này đối với anh mà nói cũng không hề phức tạp, anh có lòng tin rằng mình sẽ có thể đưa ra các tác phẩm đúng thời gian để tham gia triễn lãm.

Một lần nữa tập trung vào công việc, Vu Phạm đã lập tức quên hết tất cả những chuyện khi nãy, từ trước đến giờ, đối với công việc điêu khắc, anh đều dùng hết tâm trí của mình để hoàn thành.

-------

Ba giờ chiều, Vu Phạm vẫn còn đang đắm chìm trong công việc thì Chân Điềm Mật đã trở về quán cà phê.

Bởi vì hôm nay quán cà phê nghỉ bán, cho nên vừa bước vào thì cô đã đóng luôn cửa sắt lại.

Đặt túi xách của mình và túi đồ mới mua xuống, cô vội vàng lấy điện thoại di động ra xem.

Lúc Chân Điềm Mật đang đứng bên ngoài tìm chìa khóa mở cửa, thì đột nhiên nhìn thấy trên màn hình điện thoại di động của mình hiển thị cuộc gọi nhỡ, mã vùng ở phía nam, trực giác của cô chắc chắn rằng, Vu Phạm đã gọi tới.

Mặc dù trong lòng nghi ngờ, không biết vì sao anh lại có số di động của cô, nhưng nghĩ lại, cô đoán, có lẽ là Vu Tuấn đã nói cho anh biết, chắc là anh đã uống hết toàn bộ số cà phê đó rồi, nên muốn gọi điện cho cô để lấy thêm thôi.

Vừa gọi điện thoại, cô vừa đi vào trong quầy bar xem số lượng cà phê còn lại như thế nào, nếu không đủ, có lẽ cô phải nhờ Điềm Lệ thay mình bàn bạc với các thương nhân chuyên xuất khẩu cà phê ở bên kia, giúp cô mua một ít hạt cà phê Lam Sơn hảo hạng.

Thấy số cà phê vẫn còn đủ, cô lại gọi cuộc thứ hai, rồi cuộc thứ ba.

Cũng không có người nhận, xem ra Vu Phạm không có ở nhà rồi?

Thật là xấu hổ quá, lúc trưa anh đã gọi cho cô tới sáu cuộc điện thoại, điện thoại vẫn đổ chuông nhưng cô lại không nghe máy, không biết anh ấy có giận hay không nữa?

Có lẽ anh đang vội vàng muốn mua thêm cà phê chăng?

Chân Điềm Mật suy nghĩ, không biết có nên gọi điện thoại cho Vu Tuấn hỏi địa chỉ của Vu Phạm hay không. Nếu được thì cô có thể gửi hai cân cà phê này qua chỗ anh.

Nghĩ đến đây, cô lập tức chạy lên tầng hai để tìm cuốn sổ ghi chép số điện thoại cá nhân, nhưng còn chưa tìm được số điện thoại của Vu Tuấn, thì chiếc điện thoại màu hồng nhạt đang nằm trong tay cô bỗng vang lên.

A? nhìn dãy số điện thoại đang gọi đến, ánh mắt cô trở nên sáng ngời, lập tức bắt máy.

"Hi ~~"

Giọng nói vui vẻ ngoài dự đoán.

". . . . . . Chân tiểu thư, cuối cùng em cũng rảnh rỗi để nhận điện thoại rồi sao?” Rõ ràng, Vu Phạm cũng không nghĩ là cô sẽ trả lời điện thoại, cho nên khi nghe thấy có người bắt máy, giọng nói lại rất vui vẻ, khiến cho anh hơi ngẩn ra một chút.

"Xin lỗi, xin lỗi, buổi trưa lúc anh gọi, tôi đang đi ngoài đường, tiếng còi xe inh ỏi nên tôi không nghe thấy điện thoại đổ chuông.”

Giọng nói nhỏ nhẹ pha lẫn một chút áy náy, tuy Vu Phạm đang ở Nam Đầu xa xôi nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt xinh đẹp đáng yêu của cô.

Dù chỉ là trong suy nghĩ, nhưng cũng đủ để khiến cho anh cảm thấy ấm áp rồi, đến cả trái tim cũng cảm thấy ấm áp, đôi môi nãy giờ vẫn đang mím chặt, rốt cuộc cũng khẽ cong lên mỉm cười.

"Haz ~~ anh Vu, sao anh lại không nói gì hết vậy? Sóng điện thoại không ổn định à?"

Cầm điện thoại di động bước ba bước đến bên cạnh cửa sổ, cô nghĩ là do sóng yếu nên anh không thể nghe rõ lời nói của mình.

"Không có." - Không có bị nhiễu sóng - "Tôi chỉ gọi điện thoại đến để hỏi em…khi nào sẽ tới Nam Đầu? Có kế hoạch nghỉ phép gì chưa?"

Vu Phạm đi đến bên cửa sổ, đẩy nhẹ cánh cửa ra, để luồng không khí mát mẻ của rừng núi ùa vào bên trong căn phòng.

Sao bỗng dưng anh lại nhắc đến việc này?

Chân Điềm Mật hơi sửng sốt, trong đầu lại nghĩ, không biết anh nói những lời này là muốn lịch sự tiếp tục đề tài lần trước, mời cô đến chơi, hay lại có suy tính gì khác. . . . . .

"Chẳng lẽ bây giờ là bên em sóng yếu à?" Âm thanh trầm ổn dễ nghe truyền đến cùng với tiếng cười khẽ, suy nghĩ của Chân Điềm Mật lại nhanh chóng trở về.

"Đâu có ~~" Cô bắt chước anh, cố ý kéo dài giọng nói.

"Vậy sao em không trả lời? Chẳng lẽ, em không định nghỉ bán sẽ lên đây sao?" Nghĩ đến khả năng này, nụ cười trên khuôn mặt anh lập tức biến mất, thay vào đó là một gương mặt u ám.

Sắp tới, anh không có nhiều thời gian rảnh để xuống Đài Bắc gặp cô nữa, nếu cô không tới đây, thì hai người bọn họ chắc chắn sẽ không thể gặp được nhau trong một khoảng thời gian khá lâu.

Nếu vậy, chuyện tình cảm này còn chưa bắt đầu này, làm sao có thể duy trì được đây?

Chẳng lẽ, chưa kịp bắt đầu đã phải kết thúc rồi sao?

"Tôi còn chưa nghĩ đến chuyện này, hơn nữa, bây giờ tôi cũng không còn thời gian để nghỉ ngơi, cho nên, về kế hoạch ——"

"Em còn chưa có kế hoạch gì sao?" Cô lại dám nói như vậy? !

Lỗ mũi tức giận thở phì phò, Vu Phạm có một loại kích động muốn bóp chết cô, chỉ đáng là tiếc khoảng cách của hai người quá xa.

"Cũng không hẳn là như vậy... Tôi chỉ nói là đang suy nghĩ. . . . . ." Hả? Anh ấy đang tức giận à? Sao thế nhỉ? “Anh Vu, tôi có thể mạo muội hỏi anh một câu có được không? Anh thật sự là đang tức giận sao?”

Cô nghe thấy tiếng thở mạnh phát ra từ mũi anh, cho nên mới bạo gan hỏi.

"Tức giận? Tôi không nên tức giận sao? Em không đến tôi cũng đỡ phải phiền toái, còn tiết kiệm được thời gian, dù sao gần đây tôi cũng đang rất bận, nếu em đến, tôi cũng không có thời gian tiếp em. Cho nên em không đến cũng tốt!”

Anh thật sự đang vô cùng tức giận! Khi nghe cô nói chưa biết rõ kế hoạch thế nào, giây phút đó, bởi vì tức giận mà anh cũng không muốn tiếp tục trơ mặt dày ra để mời cô nữa. Vậy nên anh mới tuôn ra những lời vô cùng khó nghe, như vậy thì cho dù không mời được cô thì trong lòng anh cũng có thể dễ chịu hơn một chút.

Nhưng mà, vừa nói xong, tâm trạng của cũng không cảm thấy thoải mái hơn chút nào, mà ngược lại, sắc mặt càng lúc càng trở nên khó coi.

Chân Điềm Mật không ngờ Vu Phạn sẽ dùng giọng điệu ác liệt như vậy để nói chuyện với cô, nắm chặt lấy điện thoại di động, cô ngơ ngẩn cả người.

Một câu hỏi còn chưa có đáp án, một cảm xúc ám muội không rõ vẫn đang nằm trong lòng cô, lúc này đây, dường như bất chợt xuất hiện một một lỗ hổng, một cảm giác mất mát khó chịu cứ thế lặng lẽ xuất hiện ở trong tim.

Hình ảnh của cô phản chiếu lên khung cửa sổ, hiện rõ nét hoang mang.

Bỗng dưng, tiếng xe ngoài cửa sổ đã đánh thức cô trong cơn mơ màng.

"A. . . . Tôi. . .Tôi. . . . . .Anh bận như vậy. . .vậy thì nói chuyện sau nhé, bye…” Cô sợ, nếu để lộ ra cảm xúc của mình thì sẽ bị anh giễu cợt, Chân Điềm Mật lập tức cúp điện thoại.

Nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, cô chán nản tựa vào cửa sổ, ngồi bệt xuống sàn.

Úp mặt vào đầu gối, bên tai vẫn vang lên giọng nói ác liệt của Vu Phạm, trí nhớ theo nhiều năm trước lại ùa về, lúc cô bị học trưởng và Vệ Xảo Phân làm tổn thương, cảm xúc yếu ớt của cô đột nhiên trào dâng, khiến cô có một loại kích động thật sự muốn khóc.

Tại sao Vu Phạm lại có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của cô được chứ? Rõ ràng anh chỉ là một vị khách hàng yêu thích cà phê, một người không quan trọng! Nhưng vì sao, so với học trưởng và Vệ Xảo Phân, anh lại có thể khiến cho cô có cảm giác tổn thương mãnh liệt còn nhiều như vậy?

Một giọt nước mắt tích tụ nãy giờ chợt rơi xuống dọc theo gò má cô, cô thử đưa tay lên lau, nhưng càng lau, nước mắt lại rơi càng nhiều, cuối cùng cô cũng dành phải thừa nhận tâm trạng của mình đang rất tệ, vì thế, cô dứt khoát úp mặt vào đầu gối của mình khóc một trận thật lớn.

---------

Câu trả lời của cô lại là —— cúp điện thoại.

Nghe tiếng tút tút vang lên, Vu Phạm khẽ hung hăng nguyền rủa mấy câu.

Cái cô gái nhỏ ‘Kim Mao’ đáng chết này, dứt khoát như vậy ư? ! cúp thì cúp đi, ai sợ ai chứ!

"Ai mà chẳng biết cúp điện thoại? Tôi cũng biết vậy." Trở về bên cạnh bàn, anh dùng sức ném điện thoại lên chỗ ngồi, động tác vừa nhanh gọn và dứt khoát.

“Đừng trách người ta cúp điện thoại, với cái giọng điệu như vậy của anh, không cần nói ở đâu xa xôi, ngay cả một người chẳng bao giờ quan tâm đến người khác như em, cũng bị anh làm cho phát bực.”

Giọng nói của Liễu Chức Nhân bỗng vang lên từ phía sau.

Vu Phạm đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt u ám khiến cho khuôn mặt anh vốn đã ngăm đen, giờ lại càng trở nên đen hơn.

"Em đến từ lúc nào vậy?" Còn nghe lén anh nói điện thoại nữa? Thật là không biết phân biệt tốt xấu mà!

"Thật không khéo, vừa đúng lúc Chân tiểu thư nhận điện thoại của anh, cho nên những lời nói ác liệt đó, em cũng nghe được.” Không thèm để ý đến vẻ mặt âm trầm của anh, Liễu Chức Nhân cầm theo một bản fax bước vào bên trong ngôi nhà gỗ mát mẻ.

Cô đến đây cũng là vì bản fax này.

"Anh còn phải tham gia cuộc triển lãm! Em còn cho rằng anh không đủ bận rộn hay sao?"

Mặc dù anh rất biết ơn Liễu Chức Nhân đã dành toàn bộ thời gian để giúp anh quản lý và xử lý tất cả các công việc lớn nhỏ của phòng triển lãm, nhưng những lúc tâm trạng anh không tốt như thế này, anh đặc biệt không muốn nhìn thấy cô.

"Trước tiên, em đến đây không phải là để thông báo cho anh về vấn đề tham gia triển lãm ." Nhìn sắc mặt của anh, cô vẫn nên ít chọc anh thì hơn. "Em chỉ đến để nói cho anh biết, phòng triển lãm mỹ thuật bên Đức gửi đến một thông báo khẩn cấp, nội dung nhắc đến vấn đề, bởi vì bên trong tòa nhà triễn lãm đã quá cũ kỹ, cần phải nâng cấp tu sửa lại, vậy nên cuộc triển lãm cuối năm nay sợ rằng phải kéo dài đến đầu năm sau, cho nên, em đã mang đến cho anh một tin tức tốt chứ?"

"Hả? Thật sự kéo dài thời gian sao?" Lời nói này của Liễu Chức Nhân khiến cho sắc mặt của Vu Phạm tươi tỉnh lên một chút.

Anh bước đến, rút bản fax trong tay Liễu Chức Nhân, tự mình xác nhận.

"Em lừa anh thì được gì chứ?" Lúc anh đang nhìn bản fax thì Liễu Chức Nhân đã xoay người đi ra ngoài.

"Em biết lừa anh thì sẽ có kết quả như thế nào mà! Tốt nhất là đừng nghĩ đến chuyện đó!” Liễu Chức Nhân vừa mới bước đến cửa, thì Vu Phạm đã giống như một cơn lốc đi lướt qua cô. Thân hình cao lớn của anh chỉ cần ba bước đã chạy xuống hành lang, phóng nhanh đến phía nhà để xe.

"Học trưởng, không phải là anh định đi Đài Bắc đó chứ?" Liễu Chức Nhân đứng ngoài cửa, mái tóc dài của cô bởi vì anh chạy như bay mà tốc lên, xõa tung trước ngực, làn váy dưới chân cũng lay động.

Dạo gần đây anh hay đi Đài Bắc, hành động này đã dẫn đến lòng hiếu kỳ của tất cả nhân viên trong phòng triễn lãm, khiến cho tất cả mọi người đều bàn luận sôi nổi

"Khóa cửa giúp anh, đêm nay chắc anh không về đâu!”

Chạy thẳng một đường ra tới nhà để xe, Vu Phạm chỉ kịp bỏ lại những lời này, sau đó, cô lại trông thấy anh mở cánh cửa của chiếc xe tải màu xanh dương cũ nát….Không, hôm nay anh lại lôi chiếc xe màu trắng rất ít khi xuất hiện ra, sau đó nhanh chóng lái xe rời đi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn theo bóng xe của Vu Phạm đang dần khuất xa, Liễu Chức Nhân không khỏi lắc đầu một cái, sau đó đành chấp nhận quay trở lại, lấy chìa khóa khóa chặt cánh cửa gỗ.

Quay người bước xuống hành lang, đi qua một mảnh đất màu xanh biếc, Liễu Chức Nhân rẽ vào một con đường nhỏ để trở về phòng triển lãm.

Quen biết Vu Phạm đã nhiều năm, thế nhưng cô chưa từng thấy anh bởi vì theo đuổi một cô gái mà bị kích thích như vậy, xem ra lần này, ‘chân mệnh thiên nữ’ thực sự của học trưởng đã xuất hiện rồi.

Không biết cô gái này có chỗ nào đặc biệt, có thể khiến cho một người từ trước đến nay luôn trầm ổn như anh lại gấp đến độ dậm chân như vậy?

Cô thật sự rất tò mò !

Chân Điềm Mật nằm ru rú ở trên lầu hai, vừa giơ cao đôi chân dài thon làm động tác đạp xe đạp, vừa nói chuyện điện thoại với em gái Chân Điềm Lệ đang ở nước ngoài.

"Chị đã chịu đựng cái đầu tổ chim này đủ rồi, xin em hãy thương tình, mau chóng chuyển phát nhanh thuốc duỗi tóc về đây cho chị được không?" Nếu không phải vì sợ mấy loại thuốc duỗi thông thường sẽ càng làm hỏng mái tóc của cô, thì cô cũng không cần ép bản thân tiếp tục chịu đựng quả đầu vàng kim giống như bờm sư tử này để sống qua ngày đâu.

"Em cũng chỉ là vì muốn giúp chị trông trẻ hơn thôi mà! Chị, chị như vậy là đang nghi ngờ ý tốt của em, thật sự là rất quá đáng đó ~~" Ở đầu dây bên kia điện thoại, Điềm Lệ mới vừa rời giường không lâu, bởi vì hôm nay không phải lên lớp, quả thực rất nhàm chán, cho nên cô mới gọi điện về để tám với chị gái.

"Điềm Lệ, em cố ý chỉnh chị đúng không? Chị chỉ mới hai mươi sáu tuổi, tuổi tác như vậy tính ra vẫn còn rất trẻ, không cần phải tác quái này nọ ở trên đầu để thể hiện tuổi thanh xuân xinh đẹp của mình đâu."

"A ~~ nghe giọng của chị giống như thật sự rất bất mãn. Như thế này đi, đợi một lát nữa em sẽ dùng chuyển phát quốc tế gửi về Đài Bắc cho chị nhé. . . hai ngày nữa là chị có thể nhận được rồi, chỉ là, phí vận chuyển cực kỳ đắt, chị, chị phải tự mình. . . . . ."

"Được, chị sẽ tự bỏ tiền để trả phí vận chuyển! Làm phiền em dùng dịch vụ DHL để gửi được không? Theo như quảng cáo, thì hiệu suất của nó rất kinh người, ngày mai là chị có thể nhận được rồi."

"Aizz, được rồi, được rồi!"

"Ừ, cám ơn trước nhé!" Rốt cuộc cô cũng sắp thoát khỏi cái đầu tổ quạ này rồi, Chân Điềm Mật vui mừng nằm ngang thành hình chữ đại ở trên giường. "Tiền điện thoại quốc tế rất đắt đó, chúng ta không nên hàn huyên nữa, bye bye ~~"

"Bye ~~"

Hai chị em cùng ngắt máy, Chân Điềm Mật nhảy xuống giường, cầm điện thoại đặt trở về phòng khách.

Gãi gãi mái tóc xoăn rồi bù, cô duỗi duỗi cái eo mỏi nhừ, ngáp một cái, xoay người quyết định trở về phòng chuẩn bị ngủ.

Đột nhiên, chuông cửa vang lên.

"Hả? Đã trễ thế này mà ai còn tới vậy?" Chân Điềm Mật đi tới đầu cầu thang thêm hai bước, sau đó lại dừng lại, nghiêng đầu suy nghĩ một chút.

Cô nhanh chóng xoay người lại, chạy tới trước cửa sổ, đẩy cánh cửa sổ ra, khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết ló ra bên ngoài để tìm kiếm, cô muốn xem trước một chút là ai đang nhấn chuông cửa.

Bỗng dưng, tầm mắt của cô lại trùng hợp chạm vào một đôi mắt sâu thẳm và đen láy cũng đang ngẩng lên nhìn về phía lầu hai.

Đột nhiên chạm vào ánh mắt của nhau khiến khuôn mặt cả hai người đều lộ ra vẻ sửng sốt, hơn nữa, trên khuôn mặt của Chân Điềm Mật còn mang theo một tia ảm đạm.

"Này ~~" nhìn khuôn mặt sa sầm thể hiện rõ tâm trạng không vui của cô gái đang đứng ở trên lầu hai kia, Vu Phạm biết, những lời anh nói trong điện thoại lúc chiều đã làm cô bị tổn thương."Em đã ngủ chưa? Tôi muốn uống một ly cà phê có được không?"

Nhìn sắc mắt của cô, anh biết đáp án sẽ khiến cho anh phải thất vọng.

"Xin lỗi, hôm nay quán tạm nghỉ, hơn nữa tôi cũng phải đi ngủ rồi, có lẽ không thể pha cà phê cho anh uống được." Quả nhiên, Chân Điềm Mật không chút nghĩ ngợi đã lập tức từ chối.

Lời từ chối này không hề có một chút uyển chuyển nào cả.

Dưới ánh đèn đường cũng đủ để cho khuôn mặt khôi ngô lộ ra vẻ buồn rầu, ánh mắt sáng quắc nhìn cô chằm chằm, khóe miệng nhàn nhạt nhếch lên thành một nụ cười khổ, trong nháy mắt khiến cho người ta cảm thấy có vài phần mệt mỏi.

Chân Điềm Mật nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của anh, bỗng dưng lại có chút mềm lòng, cô rất muốn xuống lầu mở cửa cho anh, nhưng nghĩ tới những lời anh đã nói lúc chiều, cô lại xây lên một bức tường phòng bị ở giữa hai người."Ngủ ngon. . . . . ."

"Điềm Mật, em có thể chấp nhận lời xin lỗi của tôi không?" Thấy cô rụt đầu lại, Vu Phạm vội vàng nói ra lời xin lỗi. "Những lời tôi nói ở trong điện thoại chỉ là lời nói đùa mà thôi, xin em đừng để ý, OK? Tôi đặc biệt chạy tới Đài Bắc chính là vì muốn nói lời xin lỗi với em, hy vọng em sẽ chấp nhận lời xin lỗi này!"

Chạy thẳng một đường tới Đài Bắc, không phải là vì anh muốn uống cà phê, anh làm vậy cũng chỉ là vì muốn mượn cớ để đến gần cô, lần này mục đích thực sự của anh là muốn nhận lỗi với cô.

Bóng dáng xinh đẹp nhỏ nhắn đang quay trở về phòng bỗng nhiên cứng đờ.

Anh tới để nói xin lỗi sao?

Đặc biệt lái xe tới đây chính là vì muốn nói lời xin lỗi với cô sao?

Xoay lưng về phía cửa sổ, trên khuôn mặt của cô nhẹ nhàng hiện lên một nụ cười thoải mái, trái tim thiếu nữ nhảy lên thình thịch, một loại cảm xúc không rõ bỗng nảy sinh ở trong lòng, vốn là một loại tình cảm ám muội không rõ ràng lại giống như đã nhận được một đáp án tương đối rõ ràng.

Trong lòng rõ ràng đã thông suốt, cô lập tức chạy vào trong phòng thay áo ngủ, cô muốn đi xuống mở cửa cho anh vào uống cà phê.

Ngoài cửa sổ, Vu Phạm đứng ở dưới lầu, buồn bã ngẩng đầu lên chờ đợi câu trả lời của cô.

Anh cho là mình có thể nhận được sự tha thứ, nào ngờ kết quả là Chân Điềm Mật bụng dạ hẹp hòi, không thèm để ý đến anh nữa, rời xa khỏi cửa sổ.

Cô tính bỏ mặc anh đứng ở bên ngoài hứng gió lạnh, còn mình thì trở về phòng ngủ sao? !

Nụ cười chua chát càng hiện rõ trên khuôn mặt anh.

Thật không dễ dàng mới khiến cho anh coi trọng một cô gái, không ngờ rằng, cô ấy lại muốn bỏ mặc anh, xem ra đoạn tình yêu này của anh quả thật là phải ‘chết yểu’ rồi.

Bàn tay to cào cào mái tóc đen đang bị gió thổi loạn, anh phiền não lấy một điếu thuốc từ trong túi ra rồi châm lửa, hít vào một hơi thật sâu, thân hình cao lớn dựa vào cửa xe, anh tính hút xong điếu thuốc này rồi sẽ lên đường trở về Nam Đầu.

Sau khi trở về, anh sẽ phải tìm một cái cọc gỗ khắc thành hình đầu heo, để có thể trút hết mọi cảm xúc buồn bực khó chịu không đáng có này!

Hút thuốc xong, anh tiện tay ném điếu thuốc xuống đất, dùng đôi giày màu cà phê giẫm tắt điếu thuốc. Đón cơn gió lạnh giữa đêm, anh muốn vứt bỏ toàn bộ mỏi mệt ra phía sau, móc chìa khóa xe từ trong túi quần ra, chuẩn bị lái xe rời đi.

Vừa mới mở cửa xe, lúc thân hình cao lớn đang chuẩn bị cúi xuống để ngồi vào vị trí tay lái, thì cửa sắt ở phía sau lại từ từ mở ra.

Vu Phạm thoáng khựng lại, giữ nguyên tư thế, không dám quay đầu, chỉ sợ Chân Điềm Mật thật sự là đang cầm chổi ra ngoài để xua đuổi anh mau chóng rời khỏi đây.

Kết quả là, Chân Điềm Mật không hề xấu xa như anh nghĩ.

Gò má của cô hiện lên hai vầng sáng nhỏ, cô đã thay quần áo, mái tóc màu vàng giống như bờm sư tử, nhẹ nhàng đẩy cửa kiếng ra."Anh Vu, mau vào đây, uống một tách cà phê rồi hãy trở về." Cô nhìn tấm lưng bằng phẳng cứng đờ một cách khó hiểu của anh, từ từ mở miệng.

Sắc mặt buồn rầu lập tức biến mất khỏi khuôn mặt anh với tốc độ ánh sáng, Vu Phạm đột nhiên quay đầu lại, trông thấy cô, anh bỗng cười toe toét, để lộ ra hàm răng trắng bóng.

"Anh lập tức vào trong ngay đây." Tốc độ trả lời cực nhanh, ngay cả chính anh cũng không thể tin được.

Chân Điềm Mật cười khanh khách mở cửa, bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn đứng ở trước cửa kiếng chờ anh.

Vu Phạm vội vàng rút lại đôi chân đang định bước vào xe, mau chóng đóng cửa xe, xoay người bước hai, ba bước dài tiến về phía cô.

"Điềm Mật, thật tốt quá, em không giận tôi nữa, trong lòng tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều." Nhìn cô đang đứng trước mặt mình, anh thật sự không muốn xa rời nụ cười thoải mái vui tươi của cô nữa, trong con ngươi màu đen in sâu hình ảnh cô mặc âu phục, bóng dáng xinh đẹp dịu dàng tràn đầy nữ tính, cả khuôn mặt trắng trẻo hồng hào kia nữa.

Mái tóc vàng khiến cho cô càng trở nên xinh đẹp động lòng người, tuy có hơi đột ngột một chút, nhưng mà anh cũng không bắt bẻ, chỉ cần cô chịu để cho anh theo đuổi, cho dù cô có để quả đầu như ‘pháo trùng thiên’[], anh cũng cảm thấy vô cùng dễ thương.

"Lần này em sẽ không để bụng, nhưng mà nếu như còn có lần sau, em tuyệt đối sẽ không nói với anh thêm một câu nào nữa! Cũng tuyệt đối không pha cà phê cho anh nữa." Cô dùng giọng điệu mang chút hờn dỗi cảnh cáo Vu Phạm.

Sau khi nói xong! Cô đột nhiên cảm thấy không ổn, khuôn mặt trắng trẻo hồng hào càng thêm đỏ bừng. . . . . . Bởi vì mối quan hệ của cô và Vu Phạm còn chưa đạt tới mức hai bên ngầm hiểu ý như thế, toàn bộ vẫn còn nằm trong trạng thái mờ mịt mơ hồ.

Đứng trước mặt cô, rõ ràng Vu Phạm cũng bị lời cảnh cáo mang theo một chút ý tứ hàm xúc che giấu sự thân thiết làm cho giật mình, nhưng mà phần lớn, anh vẫn cảm thấy rất vui mừng.

Đôi mắt đen sáng rực, chăm chú nhìn cô đang hốt hoảng muốn rời đi rồi lại ngoái đầu nhìn lại, rốt cuộc anh cũng không thể kiềm chế khát vọng của mình được nữa, bàn tay nhẹ nhàng giữ chặt chiếc cằm xinh đẹp, khuôn mặt tiến gần về phía cô, khoảng cách giữa hai người chỉ còn một tấc.

"Anh ——" Đôi mắt trong suốt tròn xoe giật mình trợn to, cô trừng mắt nhìn khuôn mặt ngăm đen đang phóng đại ngay trước mắt mình.

Một giây sau, anh đã hôn cô!

Hơi thở nam tính của anh bủa vây xung quanh cô, đầu lưỡi xâm nhập vào khoang miệng tràn ngập hơi thở mùi đàn hương của cô, hấp thu hương vị ngọt ngào, khiến cho trái tim cô đập loạn.

Nụ hôn của anh rất cuồng nhiệt, lại mang theo một chút dịu dàng, khiến lòng cô xao động.

Chân Điềm Mật như đang lạc lối, hai chân mềm nhũn, ngã vào vòm ngực của anh, để cho anh ôm chặt.

Cánh cửa của lòng cô bao năm qua vẫn luôn khép kín, nhưng ở trong vòm ngực rộng lớn này, dưới hơi thở ấm áp kia, một lần nữa lại bắt đầu trở nên rục rịch.

------------

Chú thích

[] kiểu tóc ‘Pháo trùng thiên’ (冲天炮的发型)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio