Editor: SunniePham
giờ buổi sáng ngày thứ ba, sau một ngày nghĩ lễ. Quán cà phê Điềm Mật lại bắt đầu buôn bán. (DĐLQĐ)
Thiết Môn hiện giờ đang cuốn lên, toàn bộ ca phục ngày hôm nay anh đều làm hết. Bây giờ anh đang lau chùi cái bàn DiễnđànLêQuýĐôn.thủy tinh, bởi vì sắp đến thời gian ăn trưa. Còn một người nữa đang ở trong bếp chuẩn bị nguyên liệu và nấu canh, để chuẩn bị thức ăn cho nhân viên văn phòng .
Chân Điềm Mật cũng đang bận rộn tại quầy bánh, từ sáng sớm cô đã tới cửa hàng bánh ngọt lấy về rất nhiều loại bánh ngọt, phô mai và sữa tươi, sau đó trở về đây bỏ tất cả vào tủ lạnh.(DĐLQĐ)
Cái tủ lạnh trong suốt này có thể làm cho các vị khách tới quầy bánh này nhìn rõ những món bánh ngọt được trưng bày bên trong, sau đó họ có thể thoải mái lựa chọn món bánh hợp với khẩu vị của mình.
"Cốc cốc!"
Lúc Chân Điềm Mật đang ngổi xổm ở tủ lạnh để đặt chiếc bánh cuối cùng vào bên trong, thì có người gõ vào cửa thủy tinh của tủ kính.
Chân Điềm Mật giương mắt lên, trước mặt cô hiện ra một khuôn mặt đầy nam tính.
"Hi!..." Khóe miệng của người đó hiện lên một nụ cười đáng yêu, đôi má hiện lên vẻ ngượng ngùng.
"Anh có thể uống một ly cà phê vào buổi sáng không?" Tối qua cô trọ qua đêm với Vu Phạm ở Đài Bắc, sáng sớm hôm nay quán cà phê còn chưa mở cửa thì anh ta đã có mặt rồi.
Anh nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô, trong lòng anh trở nên ấm áp.
"Ừ... Đợi một lát nữa em sẽ mang ra cho." Cô để bánh ngọt vào trong tủ xong, đứng dậy chạy vào phòng bếp.(DĐLQĐ)
Ba phút sau Chân Điềm Mật quay lại,DiễnđànLêQuýĐôn. trên tay đang bưng một chiếc mâm trắng tinh bằng gốm sứ. Phía trên có một chiếc đĩa, bên trong là bánh mì vị tỏi, một cái trứng ốp lếp và hai miếng chân giò hun khói.
"Đây là?" Anh dùng điệu bộ đầy phóng khoáng đi tới trước quầy bánh, khi cô đi ra khỏi phòng bếp, ánh mắt của anh đã ở trên người cô.
"Bữa sáng của anh." Cô đêm chiếc đĩa đặt trước mặt anh, rồi lấy ra một cái hộp hình vuông trong chiếc giỏ trúc bên cạnh, bên trong có dao nĩa và khăn ăn. "Cà phê sẽ mang tới ngay. Anh ăn cái này trước đi."
"Cám ơn!" Bây giờ cái mà anh muốn ‘thưởng thức’ nhất chính là đôi môi ngọt ngào của cô.
Nụ hôn ngọt ngào tối hôm qua làm cho anh đến giờ khó có thể quên nha!(DĐLQĐ)
Hy vọng thì hy vọng, nhưng anh vẫn cố kiềm chế chính mình không đụng vào cô. Bởi vì trong này không chỉ có mình cô, mà còn có hai người, một đang lau kính, một đang lau bàn, nhưng thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt tò mò nhìn về phía họ.
Vu Phạm nhìn bóng dáng nhỏ xinh đang bận rộn mở máy, sau đó chạy đi pha cà phê. Trong chốt lát hương cà phê lan tỏa khắp nơi.
"Tuần sau A Tuấn về nước, DiễnđànLêQuýĐôn.nó muốn đi leo núi một chuyến. Nếu em sợ leo núi mà không có bạn bè, anh sẽ dẫn em đi." Anh lợi dụng việc của A Tuấn để mời cô leo núi. Lý do này anh phải dùng cả đêm hôm qua, suy nghĩ thật lâu mới nghĩ ra.
Chân Điềm Mật bưng cà phê đến cho anh, nhận danh thiếp và địa chỉ của phòng trưng bày tượng gỗ nghệ thuật Vu Phạm. "Trong thời gian nghỉ lễ một tuần này, tôi sợ rằng mỗi ngày tôi đều phải đến nhà chú Thái hàng xóm ". Cô tuy mỉm cười ngọt ngào nhưng vẫn từ chối lời mời của anh.
Cô một mực từ chối, làm cho cà phê anh vừa uống đều mắc nghẹn ở cổ họng.(DĐLQĐ)
Anh nuốt nhanh cà phê vào, muốn mở miệng thuyết phục cô, kết quả là có người đã mở miệng trước. "Nếu chị muốn nghỉ ngơi thì cứ đi đi, mọi việc trong tiệm tạm thời em có thể giúp chị trong chừng."
Vu Phạm và Chân Điềm Mật điều đồng thời đưa mặt về người mới vừa nói.
Đây là một cuộc gặp mặt ngoài ý muốn! Vu Phạm nhìn người này và Châm Điềm Mật cực kỳ giống nhau, nhưng mà màu tóc lại là màu cà phê, còn nhuộm hightlight màu xanh, vàng, xám nhạt, tóc xõa tứ tung. Dáng vẻ thì mảnh mai.
Một tay của cô ấy thì đang cầm một chiếc hộp, tay còn lại thì xách chiếc túi xách hàng hiệu. Chân mang một đôi giày cao gót đỏ tươi, từng bước đi đều thẳng lưng, làm cho nhưng người đang đứng trong tiệm cà phê đều hổn loạn.
"Điềm Lệ? Em, em, em... sao em lại ở đây?" Vẻ mặt Chân Điềm Lệ đầy sợ hãi, xoay người chạy ra khỏi quầy bánh.DiễnđànLêQuýĐôn. Cô như con chim bay nhanh tới trước mặt cô gái vừa đi vào, tay run lẩy bẩy chỉ vào cô gái ấy. "Ông trời ơi! Là tôi hoa mắt sao? Hay là tôi nhìn thấy ảo ảnh rồi?" Tiếp theo là cô lấy hai tay ôm lấy mặt của mình, không dám nhìn tiếp.
Chân Điềm Mật không thể tin được là Chân Điềm Lệ lại xuất hiện trước mặt cô.
Vu Phạm đang ngồi ở quầy bánh, nghe thấy cách gọi của Chân Điềm Mật, nhìn lại cô gái này. Cho dù ai nhìn thấy cô gái này cũng phải hoa mắt, bởi vì cô ấy ăn mặc thực sự là rất kích thích.(DĐLQĐ)
"Ngu ngốc, chẳng phải em đang đứng trước mặt chị sao. Làm sao là ảo ảnh được?" Chân Điềm Lệ nhanh chóng nhéo hai má của Chân Điềm Mật. "Em đặc biệt trở về thăm chị, thuận tiện đưa đồ cho chị." Cô giơ một chiếc hộp lên, bên trong có thứ gì cần thiết cho Chân Điềm Mật.
Cảm nhận được sự đau đớn của đôi má, Chân Điềm Mật mới tin đây không phải là ảo ảnh. Vội vàng chạy tới ôm lấy em gái mình.
"Oa... Rốt cuộc em cũng trở về! Quá tuyệt vời, tối nay chúng ta cùng nhau trở về nhà đi. Cha mẹ nhất định sẽ rất vui mừng." Hai người vừa ôm, vừa nói, còn vùi đầu vào nhau. Nhìn y như là hai con sư tử cái.
"Chị, em không muốn nhanh như vậy mà chui đầu vào lưới đâu. Trước tiên là chị trở về nói chuyện về em, còn em thì ở trong này làm tổ... Một tuần sau, em sẽ trở về báo danh. Không cần chị đi theo đâu." Chân Điềm Lệ bắt lấy tay của chị mình, nhanh chóng đưa ra quyết định, nhìn chị mình hưng phấn quá mức.
"Được rồi, chị sẽ giúp em lần này. DiễnđànLêQuýĐôn.Thu nhận em ở đây vài ngày." Chân Điềm Mật rất hiểu rõ em mình, nó sợ nhất là trở về nhà nhìn cha mẹ cứ nhắc đi nhắc lại.
"À, em nói là sẽ tới đây giúp đỡ..." Nhắc tới việc này, Chân Điềm Lệ liền chuyển mắt nhìn người đàn ông đang điềm tĩnh ngồi uống cà phê. "Chị! Chị thật sự là muốn đi hèn hò cùng người đàn ông đó sao?"
Khi Chân Điềm Lệ nhắc tới Vu Phạm, Chân Điềm Mật mới nhớ là Vu Phạm vẫn còn ngồi đây.(DĐLQĐ)
Chân Điềm Mật liếc nhìn Vu Phạm một cái, rồi khẩn trương quay lại nhìn em gái mình nói: "Ách, anh ta chỉ là một người bạn của chị thôi. Nhà anh ta nằm ở phía nam trên núi. Chị nghĩ anh ta chỉ muốn nói đùa thôi. Cho nên mới rủ chị đi chơi một chuyến."
Chỉ là một 'người bạn'?!
Vu Phạm nghe xong, trong nháy mắt sắc mặt liền lạnh xuống.
Cô ấy chỉ mới hôn một người đàn ông, thì có thể liệt vào danh sách là 'bạn bè'? Ý tứ của cô là chỉ xem anh là một người bạn bình thường.
Nghĩ vậy, sắc mặt của Vu Phạm càng đen lại.
So với sắc mặt của Vu Phạm, thì biểu tình của Chân Điềm Mật đang rất vui vẻ, trên miệng lúc nào cũng cười tươi.
Chân Điềm Mật nhìn thấy biểu DiễnđànLêQuýĐôn.tình kỳ lạ của em mình, sau đó mới quay đầu nhìn theo ánh mắt của cô. Nhìn về phía Vu Phạm, thấy sắc mặt của anh rất khó coi.
Làm sao vậy? Cô giới thiệu như vậy, làm cho anh mất hứng sao?
Đang lúc Chân Điềm Mật muốn nói gì đó với anh, thì Vu Phạm lại đột ngột đứng dậy, từ trong ví da rút ra một tờ tiền giá trị lớn đặt lên bàn, sau đó thân hình cao lớn đi về phía hai người.(DĐLQĐ)
"Điềm Mật, cám ơn bữa sáng và cà phê của cô." Gương mặt anh cực kỳ khó coi, nói với Châm Điềm Mật một lời cảm ơn, rồi dùng âm thanh lạnh lùng nói: "Tôi muốn lên núi, hoan nghênh hai người có rãnh thì tới chơi."
Sau đó anh lướt qua các cô, gương mặt tuấn tú đầy tối thui mà rời đi.
Anh bị làm sao vậy? Giống như ngày hôm qua vậy. Cô chỉ là vô tâm trêu trọc anh thôi mà.
"Vu Phạm..." Chân Điềm Mật muốn gọi anh, nhưng mà âm thanh lại mắc kẹt trong cổ họng, không thể nào nói ra được.
Vu Phạm rất nhanh lên xe, sau đó tăng tóc mà rời đi.
Chân Điềm Lệ nhìn gương mặt đầy xót xa của chị mình, rồi quay đầu trừng mắt với chiếc xe màu trắng vừa bỏ đi.
"Chị, tính tình của bạn trai chị rất khó chịu sao? Khả năng này về sau chị phải chịu khổ đó..." Thu hồi ánh mắt, Chân Điềm Lệ chỉ biết lắc đầu với chị mình.
Chân Điềm Mật liếc em mình. "Chị và anh ta chỉ là bạn bè mà thôi. Em đừng có suy nghĩ lung tung." Nhìn thấy anh đi mà cũng không thèm quay đầu lại, trong lòng của cô có chút bực.
Cho dù có tức tới đâu, cô cũng một mực phủ nhận.
"Thật sao? Chỉ là bạn bè?" Lời tuyên bố này không hề đáng tin. "Nếu chỉ là bạn bè, tại sao vừa rồi anh ta lại tức giận như vậy? Còn lấy ra một tờ tiền có giá trị lớn nữa? Xem ra, quan hệ của hai người không bình thường nha..."
"Chuyện này không cần em lo." Khuôn mặt của Chân Điềm Mật đã nóng lên, không muốn nói chuyện này nữa. Đi ra phía sau đẩy Chân Điềm Lệ, "Em mau mang hành lý lên lầu đi, em ở phòng dành cho khách nha. Sau khi thu dọn hành lý xong thì xuống đây phụ chị, không được lười biếng đâu đó."(DĐLQĐ)
"Chị... Em vừa mới xuống máy bay mà. Giờ giấc còn chưa ổn định đó! Chị lại bắt người ta dọn chén, bưng cà phê. Không sợ em 'không cẩn thận' làm đổ cà phê lên người của khách sao? Hay là làm đổ đồ ăn lên áo của khách...." Chân Điềm Lệ vừa đi vào bên trong, vừa quay đầu nói với Chân Điềm Mật, giọng đều đầy oán giận nhưng lại mang theo sự uy hiếp.
Nếu chị của cô còn muốn cô làm, thì cô sẽ không nói sai đâu. Thật sự là cô sẽ 'rất không cẩn thận' mà gây ra lỗi!
"Được rồi, trước tiên đi ngủ một giấc đi. Sau khi ngủ dậy thì xuống đây mà phụ." Chân Điềm Mật sợ bị em mình uy hiếp, vội vàng sửa lại lời nói.
"Thật sao? Em trước tiên có thể ăn no rồi ngủ à?"
"Ừ ừ ừ, chờ em ăn no ngủ đủ, rồi mới xuống phụ."
Chân Điềm Lệ nói xong, vội vàng chỉnh sửa lại quần áo, sợ dọa khách đến ăn. Sau đó vội vàng trở về quầy bánh.(DĐLQĐ)
Lần này Vu Phạm bỏ đi, làm cho trong lòng của cô không dễ chịu tí nào. Nhưng cô cũng không rãnh đâu mà suy nghĩ nhiều, bởi vì giữa trưa cô đã phải đó những người khác đầu tiên vào trong tiệm
"Hoan nghênh quý khách."
Bên ngoài mưa rơi tí tách, DiễnđànLêQuýĐôn.từng hạt mưa rơi xuống trúng vào giàn hoa màu trắng bên của sổ.
Chân Điềm Mật vừa thức dậy, thì liền đi tới phòng khách, trên được đi còn ngáp dài. Đi tới trước cửa sổ, cô mở rộng của sổ ra, sau đó rồi ngồi ru rú trên ghế sô-pha, mà ăn sạch bữa sáng ở trên bàn. Quay sang nhìn Chân Điềm Lệ ngồi ở bên cạnh, thấy cô đang xem TV. Chân Điềm Mật hỏi: "Hôm nay em có xuống dưới phụ giúp không?"
Cả ngày hôm qua Chân Điềm Lệ cứ trốn ở trên lầu mà ngủ, mãi cho đến năm giờ sáng hôm nay cô mới chịu dậy. Cho nên sáng sớm cô đã ngồi xem TV để giết thời gian.
"Vâng." Cho một muỗng ngũ cốcDiễnđànLêQuýĐôn. vào miệng, cô duỗi thẳng chân ra, dùng đầu ngón chân đè chiếc điều khiển để tắt TV. "Đúng rồi, trước tiên chị muốn mở cửa trước hay là muốn giải quyết cái đầu của mình trước."
Chân Điềm Mật mặc một chiếc quần đùi, từ sô-pha đi đứng lên, chuẩn bị đi đánh răng rửa mặt, nghe Chân Điềm Mật liền dừng lại. "Em tính giúp chị làm cái kiểu tóc rối đó sao?"
Cô muốn giải quyết cái đầu của mình còn phải nhờ tới Chân Điềm Lệ sao?
"Cái gì mà tóc rối? Chị đừng cóDiễnđànLêQuýĐôn. quá lạc hậu được không? Kiếu tóc này hiện giờ rất được thịnh hành đó..."
"Rồi rồi rồi, chị biết bây giờ rất thịnh hành kiểu đầu sư tử này, nhưng mà chị thực sự không thích kiểu đó. OK?" Chân Điềm Mật lại sợ em mình bắt đầu kể lễ thế nào là thịnh hành, vội vàng cắt lời trước.
"Ok. Chị đã không thích thì em cũng không miễn cưỡng. Đúng rồi, tóc chị vửa xoăn vừa thẳng, chị có muốn thử một loại tóc uốn mới không? Em..."
"Không! Tuyệt đối không!" Chân Điềm Mật lắc đầu lia lịa, cô thực sự sợ bệnh 'thịnh hành' của em mình.
"Không cần sợ đến vậy, nếu như vậy hay làm em làm cho tóc chị thẳng ra nhé!" Nhìn thấy gương mặt sợ hãi của chị mình, Chân Điềm Lệ cảm thấy thất bại. Nhưng mà cô là một người lạc quan, không vì một đả kích nho nhỏ này mà làm ảnh hưởng tới tâm trạng của mình. Chỉ một lát sau cô đã thông suốt, đi tới góc tường tìm kiếm cái hộp da mà ngày hôm qua cô đã ném.
"A, tìm được rồi." Trong tay cầm một chiếc lọ, kéo Chân Điềm Lệ đi vào phỏng tắm trong phòng của cô ấy, "Đi, mau vào đi."
"A..." Chân Điềm Mật so vớiDiễnđànLêQuýĐôn. Chân Điềm Lệ còn vui vẻ hơn, nhanh chóng đi vào đóng nắp bồn cầu rồi ngồi xuống, để mặt cho Chân Điềm Lệ chỉnh sửa lại cái đầu sư tử của mình.
Tốn gần một giờ đồng hồ, Chân Điềm Mật cuối cùng cũng hài lòng với mái tóc thẳng mượt màu nâu. Mặc dù kiểu tóc này không thịnh hành, nhưng cô cực kỳ hài lòng với nói. Nhưng mà Chân Điềm Lệ lại không thích, cô trưng ra một khuôn mặt rất thối, đối với kiểu tóc này cô có cám giác rất giả tạo.
"Chị, chị không nghĩ qua là sẽ uốn tóc sao?"
"Không, tuyệt đối không!" Chân Điềm Mật quay sang tuyên bố với Chân Điềm Lệ. "Chị cực kỳ hài lòng với kiểu tóc này, thật sự rất cám ơn em! Chị đi thay quần áo, sau đó sẽ xuống dưới lầu, em cũng đi chuẩn bị đi."
Nếu như cô muốn uốn tóc, thì sẽ tự động đi tới viện làm tóc để báo danh. Tuyệt đối sẽ không để cho Chân Điềm Lệ làm.
"Em không cần chuẩn bị gì hết. Cũng không có đi ra ngoài đường, còn phải chải chuốc gì?" Từ trên xuống dưới Chân Điềm Lệ đều có một màu đỏ tươi, lại còn mặt chiếc quần soóc ngắn, làm lộ ra đôi chân trắng mịn. Nhìn là đã biết có ý định không ổn rồi.
"Ách... Nhưng mà em mặc như vậy quá lộ liễu. Chị sợ là người phục vụ trong tiệm sẽ chảy máu mũi, cho nên em vẫn nên mặc quần áo sao cho nó che bớt đi!" Tuy là dáng người của em cô rất đẹp, nhưng DiễnđànLêQuýĐôn.mà nếu cứ mặc như vậy lỡ gặp phải chuyện không may thì sao. Cô vẫn phải nhắc nhở em mình mới được.
"Có gì không tốt sao? Nhưng mà lúc em trở về cũng không có mang quần áo bình thường về." Kết quả là Chân Điềm Lệ không nghĩ tới chuyện đổi đồ. "Quần áo em mang về rất đẹp nha, không phải ngày thường chỉ cũng nói em giống một con chim công hay sao, làm cho ai nhìn cũng muốn yêu."
"Đồ của chị đều vô cùng... bình thường, em lấy mặc đỡ vài ngày đi." Cô không muốn Chân Điềm Lệ ăn mặc quá xinh đẹp.
"Không! Không bao giờ!" Chân Điềm Lệ dứt khoát cựu tuyệt.
Bỏ lại chiếc máy sấy và cây lược lên trên bàn, cô quay lưng bỏ đi ra ngoài.
Chân Điềm Lệ nhìn bóng dáng xinh đẹp đang tức giận, không còn cách nào khác chỉ có thể lắc đầu đầy bất lực.
Mười phút sau, Chân Điềm Mật đã thay xong quần áo, đang định đi xuống lầu, kết quả là bị Chân Điềm Lệ duỗi thẳng tay ra ngăn lại.
"Có chuyện gì? Em thay đổi ý định là sẽ mặc quần áo của chị sao?" Cô và Điềm Lệ có khuôn mặt rất giống nhau, chỉ khác là Điềm Lệ luôn ngập tràn sự tự tin và cao ngạo , còn cô thì có dáng vẻ rất đáng DiễnđànLêQuýĐôn.yêu của một đứa con nít.
"Còn lâu!" Cô lắc đầu, "Em đang nhắc nhở chị, chị nên đi thu dọn đồ mà đi nghỉ ngơi chứ không phải đi xuống lầu pha cà phê. Để tránh cho vị soái ca hôm qua tâm tình không được tốt."
Đột nhiên Chân Điềm Lệ nhắc tới Vu Phạm, làm cho Chân Điềm Mật rùng mình.
"Chị và anh ta chỉ là bạn bè thôi, anh ta nói là muốn đi lên núi chơi sau đó tâm sự. Chị cũng chỉ thuận miệng trả lời lại thôi, em nghĩ nhiều rồi?" Cô cố tình nói thật lạnh lùng, nhưng mà trong lòng thì không hề thoải mái.
Chân Điềm Lệ bĩu môi. "Phải ha. Hai người chỉ là bạn bè, vậy hôm qua người nào đi vào phòng còn ôm luôn cái điện thoại đi theo, lại không tắt điện thoại di động nữa chứ!" Rõ ràng là đợi điện thoại của ai đó, còn cố cãi lại.
"Em... Chẳng phải hôm qua em ngủ như heo hay sao? Sao... sao em biết..." Khuôn mặt của Chân Điềm Mật đỏ lên, rất xấu hổ, bây giờ cô muốn đào một cái hố để chôn mình xuống.
"Sáng nay khi em thức dậy, nhàm chán không có gì làm. Kết quả là nhìn thấy chị ngủ mà một tay ôm điện thoại, DiễnđànLêQuýĐôn.tay còn lại thì cầm điện thoại di động. Em cũng rất phối hợp nha, sau khi nhìn thấy thì lặp tức quay về phòng!"
Đúng! Nó rất thức thời, nếu không đã đem chuyện này nói ra từ lâu rồi.
Chân Điềm Lệ cho Chân Điềm Mật một ánh mắt đầy khinh thường. Cô đang muốn đi ra khỏi phòng khách, ai ngời Chần Điềm Lệ lại lôi cô trở về, đi tới tủ quần áo lấy ra một cái túi, rồi nhét đồ của cô vào.
"Điềm Lệ, em không được tự ý làm vậy..." Chân Điềm Mật đứng nhìn em mình đang giúp cô dọn hành lý, cảm thấy không vui.
"Em sẽ giúp chị coi tiệm, chị đi chơi vui vẻ đi!"
"Điềm Lệ, chị cảm thấy như vậy không tốt lắm..." Chân Điềm Mật chần chờ do dự, cô không dám chạy đi tìm anh. Anh sẽ hoan nghênh cô sao?
Có lẽ anh còn đang giận cô về chuyện ngày hôm qua, có lẽ bây giờ anh cũng không thèm để ý đến cô.
Lỡ như anh không để ý đến cô,DiễnđànLêQuýĐôn. mà cô lại tự nhiên xuất hiện trước mặt anh, có thể anh sẽ nhìn cô với anh mắt đầy khinh thường.
"Tốt, nhất định sẽ tốt! Em thấy không có chỗ nào là không tốt hết."
Chân Điềm Lệ đem túi đồ nhét vào tay cô, sau đó cầm lấy danh thiếp Chân Điềm Mật đặt ở đầu giường, rồi kéo cô đi xuống lầu. Trực tiếp nhét cô vào một chiếc taxi, còn nói luôn địa chị cho tài xế biết.
"Chị..." Bị nhét vào trong xe, Chân Điềm Mật hoảng lên, bây giờ cô rất muốn nhảy ra ngoài.
"Bye bye..." Chân Điềm Mật thấy cô muốn nhảy ra ngoài, vội vàng đóng cửa xe lại. "Chúc chị đi chơi vui vẻ."
Mặc dù chiếc taxi đã đi xa, nhưng Chân Điềm Lệ vẫn đứng ở chỗ cũ, vẫy tay tạm biệt chị mình.
HẾT CHƯƠNG