Căn phòng giờ chỉ còn lại hai người. Mã Gia Lệ không thèm quan tâm đến sự tồn tại của ông, một mặt vô cảm nhìn nơi khác.
Sự kiên nhẫn của Mạc Hải Đường có giới hạn. Ông ta đi đến bóp lấy cằm bà, lạnh giọng:
- Đừng tưởng tôi không biết bà đang nghĩ cái gì? Muốn trốn khỏi đây... bà phải bước qua xác của tôi.
Mã Gia Lệ bị ông ta làm đau chỉ biết cắn răng chịu đựng. Sự hành hạ này bà chịu đến quen rồi. Đau đớn, uất ức thì cũng không ai hiểu được.
- Sao? Sao không nói gì đi? Tôi nói trúng tim đen bà rồi sao? Mã Gia Lệ...
Mạc Hải Đường buông tay khỏi cằm bà, bàn tay thô ráp lại không ngừng vuốt ve gương mặt bà. Tuy đã lớn tuổi nhưng đường nét trên mặt bà lại rất sắc sảo, chỉ có vài nếp nhăn mang dấu ấn của thời gian.
Mã Gia Lệ kinh tởm cái chạm tay của ông ta. Cả gương mặt cố ý tránh né. Bà không nói, nhưng hành động đã chứng minh được sự cự tuyệt của bà.
- Gia Lệ...bà dám cự tuyệt tôi?
Mạc Hải Đường tức giận gầm lên. Đôi mắt tràn ngập lửa giận.
Mã Gia Lệ trước sự nổi giận của ông ta cũng không thèm đáp, bà như ngầm giơ cờ khiêu chiến.
- Bà... "CHÁT ".
Tiếng chát vang lên trong bầu không gian im lắng ngủ xé nát tâm can.
Mạc Hải Đường không chịu được bộ mặt đó của bà. Tại sao bà ấy lại đối xử với ông như vậy? Tình cảm ông dành cho bà ấy không đủ để bà ấy nhận ra ông yêu bà ấy đến nhường nào ư?
Mã Gia Lệ sau cái tát như trời giáng thì ôm má, giọt nước long lanh vô thức rơi trên khóe mắt của bà. Bà ngước mặt lên nhìn ông, đôi mắt ngấn nước đầy tia căm ghét.
Mạc Hải Đường nhìn vào tròng mắt của bà, tim đau thắt lại.
Mười năm qua, ông đã tìm đủ mọi cách để khiến bà yêu ông. Ông dùng lời ngon tiếng ngọt, dùng hành động ân cần để chăm sóc bà. Thế nhưng đổi lại chỉ là sự vô cảm, lạnh lùng của bà.
Sự kiên trì của ông đến một lúc nào đó cũng vơi dần. Ông đã không thể khống chế chính mình mà đánh đập bà, hành hạ bà, dùng bà để thỏa mãn. Ông biết điều đó là sai, như ông không thể kiểm soát được chính ông.
Bởi vì... Mạc Hải Đường ông giờ đây là một con thú, một con thú không có tình người. Ông cho rằng những gì ông làm là đúng. Sẽ có một ngày, vật cản trở duy nhất trong cuộc tình này sẽ bị xóa sạch. Đến lúc đó, Mã Gia Lệ sẽ chỉ có mình ông là người thân. Hahaha.... Ngày đó sắp đến rồi.
Lăng Tư Duệ... Ngày tàn của mày... sắp đến rồi...
-----------------
Seoul - Hàn Quốc
h
Trời đã bắt đầu tối, những tia sáng le lói dần tắt hẳn.
Lăng Tư Duệ đang ngồi trên ghế, gương mặt góc cạnh không biểu lộ cảm xúc.
Hắn đã đoán trước Ngạn Lâm sẽ bỏ trốn nên đã báo cảnh sát. Đưa cả đoạn camera trong bệnh viện để làm bằng chứng kết tội cô ta.
Thế giới này tuy lớn mà nhỏ, muốn trốn khỏi vòng vây của pháp luật là chuyện không hề dễ.
Lăng Tư Duệ khẽ liếc nhìn sang Đổng Ngạc Ngạc. Nữ nhân này đúng thật là quá ngốc. Cuộc sống này chẳng dễ dàng để tin tưởng một ai.
Lấy tay vén những lọn tóc lòa xòa trên gương mặt tái nhợt của cô, lòng hắn dâng lên một cỗ xót xa. Nếu ngay từ đầu hắn không để cô một mình thì đã không xảy ra chuyện này.
Ánh mắt Lăng Tư Duệ nhìn cô thoáng tia ôn nhu. Bàn tay nhẹ chạm vào mặt cô. Thử hỏi....Một nam nhân lạnh lùng như hắn sao lại có lúc dịu dàng như vậy? Hắn chưa từng quan tâm đến người con gái nào khác, chưa từng vì sự an nguy của người nào khác mà lo lắng tới vậy. Bản thân hắn rốt cuộc không hiểu vì sao lại đối xử đặc biệt với cô.
Nói hắn kì lạ thì chắc chắn hắn sẽ phủ nhận. Một con người tài giỏi như hắn mà lại đi thích một đứa con gái ngu ngốc sao? Chuyện này là không thể nào.
------------------------
Màn đêm đã dần dần buông xuống. Kế hoạch được sắp đặt sẵn đã bắt đầu tiến hành.
Không gian âm u của đêm tối càng khiến người ta cảm giác lạnh lẽo.
Bắc Kinh - h tối
Khương Viễn lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.
- Làm nhanh rút nhanh. Tránh ở lại đó quá lâu.
Không biết người bên kia nói thì mà vẻ mặt của Khương Viễn trở nên nguy hiểm.
" La Chính Vũ, là tại ông kém may mắn. Xét cho cùng, lỗi không phải tại tôi ".
Cúp máy điện thoại, tiếng bước chân thoăn thoắt biến mất trong đêm tối tĩnh mịch.
Tối nay, hai kế hoạch cần phải hoàn thành. Một là, giết chết La Chính Vũ. Hai là, bắt sống Cố Vũ Mặc.
Khương Viễn ông nhất định sẽ không để lão đại thất vọng. Hahaha.....
---------------
Quay trở lại Hàn Quốc...
Ở một khách sạn sa hoa, lộng lẫy đầy hoa mĩ. Người của Lăng Tư Duệ vẫn ngày đêm ở lại đó, mắt không ngừng quan sát cánh cửa phòng số .
- Trạch Kha, đến bao giờ chúng ta mới có cơ hội tiếp cận lão già ấy đây?
Từ Tôn chán nản lên tiếng. Vừa đáp xuống sân bay thì anh đã đi theo ông ta đến đây rồi, còn không có thời gian nghỉ ngơi.
Trạch Kha ngồi trên ghế, hai tay khoanh lại, bộ dạng trong rất chuyên nghiệp.
- Tôi cũng không biết. Chúng ta thuê phòng đối diện ông ta mấy ngày rồi, chẳng lẽ ông ta lại muốn sống trong thế giới với bốn bức tường mà không ra ngoài hay sao?
- Trạch Kha à, anh không quan sát thấy đám người áo đen đi theo ông ta vẫn một mực ở ngoài cửa canh gác sao? Nhìn là biết ông ta đang bị ép ở trong đó.
Từ Tôn thuận miệng nói ra. Không để ý câu nói của anh khiến Trạch Kha nhíu mày.
- Tiểu Tôn, cậu thấy ông ta đang bị ép ở trong đó sao?
- Tiểu Tôn gì chứ, đã bảo anh đừng gọi tôi bằng cái tên đó mà.
Từ Tôn cau mày bực bội. Anh họ Từ tên Tôn mà. Từ Tiểu đó thật làm mất nhuệ khí.
- Được rồi. Từ Tôn.
Trạch Kha miễn cưỡng gọi.
- Ừm...Trạch Kha, anh mới quan sát ông ta một ngày nên không biết. Chúng tôi đã quan sát mấy ngày liền rồi, ông ta tuyệt đối không ra khỏi phòng nửa bước. Còn có, khi ông ta bước ra ngoài liền bị tên áo đen kia đưa vào bên trong. Bọn họ tuy mang danh là người bảo vệ ông ta nhưng chẳng nghe lệnh của ông ta. Tôi thấy chỗ này chính là có vấn đề.
Trạch Kha sau câu nói của Từ Tôn thì miên man suy nghĩ. Ép buộc ông ta ở trong đó có ý gì? Chẳng lẽ... đám người này không phải là người của ông ta. Một câu hỏi khiến anh không ngừng thắc mắc.
Trong lúc anh đang suy nghĩ thì ngoài cửa có tiến vọng vào:
- Trạch Kha, Từ Tôn... Hai người ra đây xem. Một tên trong đám người áo đen đã đi vào phòng ông ta rồi.