Trạch Kha và Từ Tôn nghe vậy, vội vàng chạy ra khỏi phòng. Nhìn thấy đám người áo đen rời đi, bọn họ ngây ngốc không hiểu chuyện gì.
- Trạch Kha, đám người ấy bỏ đi rồi. Đây là cơ hội để chúng ta tiếp cận ông ấy. Mau vào thôi.
Từ Tôn vui vẻ nói. Âm thầm quan sát mấy ngày liền khiến anh mệt mỏi lắm rồi. Đây là cơ hội tốt để hoàn thành nhiệm vụ của thiếu gia.
- Không đúng. Chuyện này chắc chắn có vấn đề.
Trạch Kha đang có những suy nghĩ rất hỗn loạn. Chuyện này có gì đó không ổn.
Từ Tôn không nghe lời anh, một thân phi thẳng vào cánh cửa đối diện. Cảnh tượng kia... không khỏi khiến ai nấy bàng hoàng.
Trạch Kha nghe "rầm " một tiếng, giật mình ngước mặt lên.
Một màu đỏ loang lổ trên ga giường khiến anh chói mắt.
Anh nhăn mặt xoay mặt đi, lấy điện thoại khẩn trương gọi cho Lăng Tư Duệ:
- Thiếu gia, La Chính Vũ xảy ra chuyện rồi.
Đầu dây bên kia, Lăng Tư Duệ tức giận cúp máy. Hắn nhờ hai y tá đến chăm sóc cô rồi mau chóng rời khỏi bệnh viện.
La Chính Vũ... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
--------------------
Bắc Kinh - Trung Quốc...
Bệnh viện Thiệu Quang...
Cố Vũ Mặc ngồi ngắm nhìn Lâm Tử Hạ, bản thân ngây ngốc nở nụ cười.
Lâm Tử Hạ đang bấm điện thoại, nhìn thấy nụ cười nham nhở của anh thì mất hứng. Cô tắt điện thoại, hừ nhẹ nhìn ai kia:
- Cố Vũ Mặc, anh không nhìn tôi thì không sống nổi hay sao?
- Đúng vậy. Nếu không nhìn thấy em thì anh sẽ đau lòng lắm.
Cố Vũ Mặc nhe răng nói. Đối với anh, Tử Hạ bây giờ chính là có --, chính là duy nhất.
- Anh...
Lâm Tử Hạ cứng họng. Không biết kiếp trước cô gây ra hoạ gì mà kiếp này dính phải tên này. Đúng thật là quá đen đủi.
Dương Ân ở bên cạnh nghe hai người họ cãi nhau, không khỏi lắc đầu.
Không gian náo loạn của hai người họ được thay bằng tiếng gõ cửa.
Thanh âm vang lên khiến mọi người trong căn phòng trố mắt nhìn nhau:
- Ai vậy?
Cố Vũ Mặc cau mày hỏi.
- Không biết. Người thân đến thăm anh sao?
Tử Hạ đáp lại câu hỏi, gương mặt cũng nhăn lại phức tạp.
Người thân của anh? Không lý nào lại vậy, chuyện bị thương này anh tuyệt nhiên không nói cho ai biết. Nếu có nói thì chỉ nói một mình Lăng Tư Duệ. Nhưng công việc của hắn vẫn còn dang dở. Người gõ cửa kia chắc chắn không phải hắn.
Trong khi Cố Vũ Mặc đang cố nghĩ là ai thì âm thanh lại một lần vang vọng.
- Để tôi đi mở cửa. _ Lâm Tử Hạ nói, nhấc chân định bước đi thì bị Dương Ân ngăn lại.
- Để tôi.
Dương Ân bước chậm rãi về phía cửa, tay vừa vặn nắm chốt thì Cố Vũ Mặc giật mình đứng dậy:
- Dương Ân, đừng mở cửa.
Nếu anh đoán không lầm thì đám người ngoài cửa là người của Khương Viễn. Nhưng mà... anh đã chậm một bước.
Dương Ân đã mở cửa trước khi câu nói của anh cất lên. Đáng chết, đáng ra anh phải nghĩ ra sớm hơn chứ.
Sau tiếng "cạch ", đám người áo đen từ ngoài cửa xông vào bên trong. Lúc này, Dương Ân mới nhận ra được nguy hiểm, anh lạnh giọng:
- Bảo vệ Cố thiếu gia.
Vừa dứt lời thì đám người áo đen kia đã ra tay. Dù là bệnh viện nhưng bọn họ cũng không ngại đánh nhau.
Lâm Tử Hạ nhìn một màn trước mặt, há hốc mồm kinh hãi. Chuyện... Chuyện.... gì đang xảy ra ở đây chứ?
Đám người kia... rốt cuộc là ai?
Cố Vũ Mặc nắm lấy tay Tử Hạ kéo đi.
- Mau đi thôi.
Lúc này, Tử Hạ cũng mau chóng đi theo anh. Cô không muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra, bảo toàn tính mạng trước mới quan trọng.
Năm người đi theo bảo vệ cho Cố Vũ Mặc, vì cửa phòng đã bị đám người áo đen chặn lại nên họ buộc vào thoát ra bằng cửa sổ. Rất may phòng của Cố Vũ Mặc nằm ở dưới đất nên việc nhảy ra cửa sổ cũng khá dễ dàng.
- Đưa tay cho anh.
Cố Vũ Mặc đỡ Lâm Tử Hạ qua cửa sổ, chưa kịp thở phào thì lại bị một đám người phục kích.
Chết tiệt. Lão già Khương Viễn này không ngờ lại muốn diệt tận đường trốn của anh.
Hiện tại người của anh chỉ còn lại năm người, tay trái đang bị thương nên anh không thể đánh nhau với bọn chúng. Cộng thêm Tử Hạ đang ở đây, anh sợ cô ấy sẽ xảy ra chuyện.
- Giao người ra đây bọn tao sẽ đi ngay lập tức.
Một tên áo đen đầu vàng nói to, tay hắn đang cầm một con dao sắc nhọn.
- Muốn bắt người thì bọn bây phải bước qua xác của tao.
Phương Khánh nói. Cậu đi theo Lăng Tư Duệ đã lâu, mệnh lệnh của hắn cậu đều hoàn thành tốt. Dĩ nhiên lần này cũng như vậy, dù có chết cậu cũng nhất quyết bảo vệ Cố Vũ Mặc.
Lâm Tử Hạ nhìn cuộc hỗn chiến sắp bắt đầu, cô trấn an chính mình.
Bàn tay Cố Vũ Mặc nắm chặt tay cô, anh thật sự rất lo lắng. Anh không muốn ai phải bỏ mạng, nhưng mà.... bản thân lại không biết làm thế nào.
- Hahaha....được thôi. Nếu muốn chết, tao sẽ đích thân tiễn tụi bây xuống mồ.
Tên đó dứt lời thì lao vào đám người Phương Lân. Hai bên lại một lần nữa đánh nhau.
Trong lúc đó, một tên đi đến chỗ Cố Vũ Mặc. Bàn tay hắn đang cầm một khẩu súng. Đương nhiên đây chỉ là đe dọa, mục đích chính là bắt sống anh giao cho ông chủ.
Cố Vũ Mặc buông tay Lâm Tử Hạ ra, vừa quan sát tên đó vừa nói với cô:
- Tử Hạ, em mau trốn đi đi.
Lâm Tử Hạ nhìn anh, gương mặt nhỏ nhắn có chút tức giận. Tuy là cô không muốn vướng phải rắc rối. Nhưng trong giây phút này, cô thật sự không hiểu bản thân mình nghĩ cái gì. Chỉ là cô muốn ở bên cạnh anh.
- Không đi.
Cô nói, giọng nói mang theo sự nghiêm túc.
Cố Vũ Mặc thật sự bị cô làm cho tức chết. Anh là đang lo sợ cô bị thương nên mới kêu cô trốn đi. Dù sao người bọn họ cần bắt là anh, không phải cô. Cô trốn đi thì bọn chúng cũng sẽ không để ý. Nhưng tại sao cô lại cứng đầu như vậy?
- Tử Hạ, còn không mau đi. Em đừng cãi bướng nữa.
- Tôi đã nói là không đi. Anh lắm chuyện như vậy làm gì?
Tên áo đen nhìn hai người đối đáp qua lại, tức giận quát to:
- Bọn bây xem tao là không khí sao? Khôn hồn thì mau đầu hàng rồi đi theo tao, tao sẽ không làm hại ai cả.
Cố Vũ Mặc nắm chặt tay, càng không biết phải làm thế nào. Mặc kệ vậy, cho dù hôm nay có chết thì anh cũng phải bảo vệ cô ấy.
- Tao không đi theo tụi bây thì sao? Có giỏi thì đến đây giết tao đi.
- Mày... đừng thách thức sự chịu đựng của tao.
Tên đó phi thẳng đến, bàn tay giơ nắm đấm trước mặt anh.
Cố Vũ Mặc nhanh người né sang một bên, lạnh giọng:
- Tử Hạ, em mau tránh ra.
Lâm Tử Hạ nhìn hai người họ, bản thân tự nhủ phải bình tĩnh. Từ nhỏ cô đã được học qua chút võ, nhưng tình huống hiện tại khiến tay chân cô không ngừng run rẩy.
Không được. Nếu cô cứ như vậy thì Cố Vũ Mặc sẽ gặp chuyện.
Tự nhủ chính mình phải dũng cảm, Lâm Tử Hạ từ phía sau phóng lên đạp mạnh vào người tên đó, khẩu súng trên tay hắn bay ra xa, cả thân người ngã rạp xuống đất.
Sau cú đá ngoạn mục của cô, Cố Vũ Mặc có chút rạng rỡ:
- Tử Hạ, không ngờ em lại biết võ nha.
- Chuyện nhỏ mà. Tôi đâu có yếu đuối như vậy.
Lâm Tử Hạ đang tự khen mình, không quan tâm đến tên kia đã lồm cồm bò dậy.
Bị một đứa con gái đánh bại thật khiến tên kia có chút không cam tâm. Hắn tức giận nắm lấy thanh gỗ dưới đất, cả người đâm sầm về phía cô.
- CẨN THẬN.