“Thu, Thu Bạch……” Đây là lần đầu tiên Hồng Đậu gọi hắn như thế, không khỏi cảm thấy không quen, lại càng cảm thấy ngượng ngùng.
Diệp Thu Bạch bật cười, hắn ôm lấy Hồng Đậu trong ngực, chỉ cảm thấy mềm mại trong lòng, “Hồng Đậu không cần lo lắng chuyện gì cả, hết thảy đã có ta.”
“Ừm……” Nàng gật gật đầu trong lòng ngực hắn, rối rắm mấy ngày nay rốt cuộc cũng trôi đi hết vào giờ phút này. Nàng nghĩ, vậy là nàng vẫn phải nói một tiếng xin lỗi với thúc thúc, dù có thế nào, nàng cũng vẫn muốn ích kỷ một lần, bừng tỉnh nhớ tới chuyện lớn xảy ra trong Võ Lâm Minh, nàng ngẩng đầu hỏi: “Chuyện Nhạc Mân chết đã điều tra xong chưa?”
“Vẫn chưa.” Hắn lắc đầu, có chút sầu lo, “Thu lão đang nghiệm thi, nguyên nhân chết của Nhạc Mân có chút phức tạp, cần thêm chút thời gian mới có thể điều tra rõ. Nhạc Mân cũng là chưởng môn một phái, võ công không thấp, người có thể hại hắn, nếu không phải có võ công lợi hại hơn, thì cũng là người quen nhân lúc hắn chưa kịp chuẩn bị mà động thủ, hoặc là…… Nhạc Mân bị mắc bẫy thủ đoạn nhỏ khác.”
“Vậy huynh định làm sao bây giờ?” Hồng Đậu lo lắng, đúng lúc Bản đồ Tuyết sơn xuất hiện, Võ Lâm Minh vốn dĩ cũng đã không yên ổn, giờ lại có thêm chuyện Nhạc Mân chết, nếu như không giải quyết nhanh chút, chỉ sợ Võ Lâm Minh sẽ càng thêm hỗn loạn.
Diệp Thu Bạch nói: “Sau giờ Ngọ ta sẽ gọi tất cả những người từng tiếp xúc với Nhạc Mân tới phòng nghị sự thẩm vấn, nếu vẫn không thể tìm ra điểm đáng nghi, thì sẽ tính tiếp.”
Hiện giờ, cũng chỉ có thể làm như vậy.
Hồng Đậu và Diệp Thu Bạch mới vừa định tình (thừa nhận tình cảm, chính thức quen nhau) trong rừng trúc buổi sáng, buổi chiều hai người lại gặp gỡ trong phòng nghị sự, dĩ nhiên, ngoại trừ bọn họ, phòng nghị sự còn có rất nhiều người, có thị nữ, có thị vệ, họ đều là người từng tiếp xúc với Nhạc Mân, ngay cả người trong phòng bếp cũng tới, chẳng qua, còn có thêm những người không liên quan thích xem náo nhiệt nữa.
Hồng Đậu đã thay một bộ quần áo khác, nàng nỗ lực mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không cho những người khác nhìn ra nàng cùng Diệp Thu Bạch có gì. Nàng đứng ở chỗ này, cũng là vì khoảng thời gian trước nàng từng cãi nhau với Nhạc Mân một trận, nàng liếc mắt, nhìn thấy Mạc Phi Ưng, cũng thấy Đồng Nhu đang đứng ở bên kia, vị phụ nhân mỹ lệ này bởi vì trượng phu đột nhiên qua đời mà tiều tụy không ít.
Thu lão được xưng là Quái Y đi ra, hắn chống gậy, lưng còng, làn da trên mặt đầy nếp nhăn, ông lão này nhìn qua cũng không thân thiện lắm, ít nhất thoạt nhìn tính tình ông cũng không quá tốt.
Diệp Thu Bạch lễ độ nói: “Thu lão, làm phiền ngài.”
“Diệp Minh chủ.” Thu lão gật đầu, đối với vãn bối này, ông vẫn cực kỳ tán thưởng, số người có thể khiến ông tán thưởng trên giang hồ này, chỉ một bàn tay cũng đếm được. Ông nói: “Ta đã kiểm tra qua, trên người Nhạc chưởng môn ngoại trừ biểu hiện rõ việc trúng cổ Âm Dương có thể làm thân thể xảy ra biến hóa, mặt khác, lại không nhìn ra có vết thương nào, cũng không nhìn ra có dấu hiệu trúng độc, ngược lại, hắn dường như từng bị ho lao, có bệnh kinh niên trong người.”
“Thân thể Phu quân quả thực vẫn luôn không tốt lắm.” Sắc mặt Đồng Nhu khó nén bi thương, nàng chậm rãi nói: “Những năm gần đây, chàng cũng vẫn luôn uống thuốc.”
“Nói như vậy……” Diệp Thu Bạch nhìn về phía Thu lão, “Nhạc chưởng môn là vì có bệnh trong người, nên mới chết đột ngột sao?”
“Nếu thật sự là chết đột ngột, thì ta cũng không cần nghiệm thi lâu như vậy đâu.” Thu lão cười lạnh một tiếng, “Đích xác, nhìn mặt ngoài, nguyên nhân chết của Nhạc chưởng môn là chết đột ngột do bệnh phát, chẳng qua…… Ta lại phát hiện trên huyệt Bách Hội của hắn có một điểm đỏ, điểm đỏ này, chỉ có thể do dùng thứ như vậy đâm ra.”
Thu lão lấy ra một cây ngân châm, mọi người nhất thời ồ lên.