Thu lão nói: “Huyệt Bách Hội là huyệt vị quan trọng trên cơ thẻ người, hơn nữa còn có thể trí mạng. Tin chắc mọi người không cần ta nhiều lời, cũng biết được nguyên nhân chết của Nhạc chưởng môn là gì rồi nhỉ.”
Có người nói: “Ý Thu lão là Nhạc chưởng môn bị người ta đâm trúng huyệt Bách Hội, nên mới bỏ mình sao!”
“Không sai.” Thu lão gật đầu, “Nhạc chưởng môn chết không phải do ngoài ý muốn, mà là bị giết.”
Hồng Đậu nghe xong, một chút cũng không bất ngờ, cái loại lão già xấu xa như Nhạc Mân này, có chết cũng đáng đời.
Đồng Nhu nắm chặt khăn tay cả kinh nói: “Vậy rốt cuộc là ai……”
“Việc này lại cần Diệp Minh chủ định đoạt.” Thu lão lui ra phía sau một bước, ngừng lời tại đây.
Vẻ mặt Diệp Thu Bạch nghiêm túc, hắn hơi nhíu mày, “Nhạc phu nhân, phu nhân có biết Nhạc chưởng môn có kẻ thù nào không?”
“Phu quân thời trẻ giết không ít người trong Ma giáo, kẻ thù của ông ấy cũng đều là người Ma giáo cả, nhưng đây là ở Võ Lâm Minh, sao lại có người Ma giáo được đây?” Đồng Nhu nói không hề giấu giếm, cho dù để nàng nghĩ lại bao lâu, nàng cũng tuyệt đối không nghĩ ra còn có người nào khác.
Đan Tiểu Phiến vẫn luôn đứng xem náo nhiệt ôm cánh tay mở miệng nói: “Không đúng rồi, ngoại trừ người trong Ma giáo, ở Võ Lâm Minh, không phải cũng vẫn có người từng có xung đột với Nhạc chưởng môn sao? Ví dụ như…… Vị Đại Mạc công tử này.”
Một câu này của Đan Tiểu Phiến, trực tiếp khiến mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào Mạc Phi Ưng đang đứng trong một góc.
Khí chất trên người Mạc Phi Ưng có vẻ khó gần, cũng rất cách biệt với người khác. Đối với việc Đan Tiểu Phiến rảnh rỗi bày trò, hắn ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng một chút, chỉ nhàn nhạt nói: “Từng xảy ra xung đột với Nhạc Mân không chỉ có một mình ta, vị Thẩm phu nhân kia chẳng phải cũng từng tranh cãi với Nhạc Mân sao?”
Hồng Đậu khựng lại.
Thành công dẫn lực chú ý của mọi người về phía Hồng Đậu xong, Mạc Phi Ưng lại bồi thêm một câu, “Ta họ Mạc, không phải Đại Mạc.”
Đan Tiểu Phiến không để ý đến hắn.
Chuyện Hồng Đậu cùng Nhạc Mân từng có tranh chấp cũng không phải bí mật gì, đừng nói tới việc khi nàng vừa tới Võ Lâm Minh liền thiếu chút nữa chết dưới kiếm Nhạc Mân, huống chi về sau nàng lại vô cớ gây rối một phen, thực sự là nếu ngồi lại xem xét kỹ càng, giả dụ có viện đến cái danh bụng dạ hẹp hòi mà nói nàng luẩn quẩn trong lòng muốn trả thù giết người, thì cũng không quá nha.
Cảm nhận được ánh mắt hoài nghi tới từ bốn phương tám hướng, Hồng Đậu nóng nảy, “Ê, ta có mâu thuẫn với Nhạc Mân, nhưng ta chưa từng nghĩ tới việc giết người, hơn nữa, ta cũng không dám giết người nha!”
“Thẩm phu nhân nói không sai.” Diệp Thu Bạch vội nói: “Nàng không phải người giang hồ, trên tay cũng chưa từng dính tới mạng người, Nhạc chưởng môn không phải do nàng giết, nếu Nhạc chưởng môn bị ngân châm đâm trúng huyệt Bách Hội, có thể thấy được người giết hắn hẳn là có võ công mạnh hơn hắn rất nhiều mới phải.”
Diệp Thu Bạch đưa một ánh mắt trấn an về phía Hồng Đậu, nơi này ngoại trừ hắn cùng Thẩm Lạc Ngôn ra, thì chưa ai biết nàng có võ cả.
Mạc Phi Ưng bỗng nhiên lại mở miệng, “Muốn đâm trúng huyệt Bách Hội của một cao thủ, cũng không cần bàn đến võ công, chỉ cần chờ đến lúc cao thủ này mất đi năng lực phản kháng, là có thể động thủ.”
Thủ đoạn đầu độc trong chốn giang hồ lại không ít.
Ánh mắt Diệp Thu Bạch lạnh lẽo.
Có lẽ là ảo giác của Hồng Đậu, nàng luôn cảm thấy Mạc Phi Ưng ngày thường ít nói này đang nhằm vào nàng.
Thu lão lại nói: “Nhạc chưởng môn chết vào giữa giờ Tuất hôm qua, ta tìm thấy trên quần áo hắn, một thứ không tầm thường —— đó chính là phấn hoa bách hợp.”
Tuyết Phi Phi đứng phía sau Đồng Nhu che miệng lại cả kinh nói: “Hoa bách hợp…… Nô tỳ nhìn thấy trong phòng Thẩm phu nhân có một cây hoa bách hợp!”
Khóe miệng Hồng Đậu giật giật.
“Lúc giờ Tuất đêm qua……” Đại thúc chẻ củi ở phòng bếp đứng giữa đám người cũng bỗng nhiên do dự nói: “Tiểu nhân đi đưa cơm cho Nhạc chưởng môn, cũng tận mắt thấy …… Thấy Thẩm phu nhân quanh quẩn trước cửa phòng Nhạc chưởng môn.”
“Ngươi nói dối!” Hồng Đậu kêu lên: “Giờ Tuất đêm qua rõ ràng ta cùng A Miên ở……”
Lời nói của nàng đột nhiên im bặt.
A Miên đã rời khỏi Võ Lâm Minh.
Đại thúc chẻ củi vội cúi đầu nói: “Tiểu nhân không hề nói dối, chỉ là ăn ngay nói thật, mong rằng Minh chủ minh……”
Hai chữ minh giám còn chưa nói xong, một chiếc giày thêu màu trắng liền nện thẳng lên nửa khuôn mặt của đại thúc chẻ củi, “Bộp” một tiếng rơi xuống đất.
Hồng Đậu chống nạnh, “Đừng nghĩ là ta ngày thường hiền lành, mà ngươi liền cho rằng ta dễ bắt nạt!”
Mọi người im lặng, đại khái là lần đầu tiên nhìn thấy có người bày ra dáng vẻ người đàn bà đanh đá chửi đổng ở Võ Lâm Minh.
Đại thúc chẻ củi giật giật mi mắt, nhịn!
Mạc Phi Ưng hờ hững nói: “Thẹn quá hóa giận, chỉ khiến chính mình bị hoài nghi thêm.”
Bỗng nhiên, hắn nhấc chân bay lên, đá văng chiếc giày thêu đang quăng tới, không may, chiếc giày lại văng trúng nửa mặt còn lại của đại thúc chẻ củi kia, “Bộp” một tiếng, lại rơi xuống đất.
Hai bên mặt trái phải của đại thúc chẻ củi đều để lại một dấu giày, thoạt nhìn còn rất cân xứng, lúc này, thái dương hắn nổi gân lên, lại nhịn!
“Ném tốt ném tốt!” Đan Tiểu Phiến vỗ tay, xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, “Ta cũng muốn chơi!”
“Tiểu thư!” Trương gia gia phía sau Đan Tiểu Phiến vội ngăn cản hành động cởi giày bất nhã của tiểu thư nhà mình.