Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Chồng ơi, anh đang bận hả?”
“Em cho anh coi cái này nè. Cười xỉu luôn.”
Lúc Giang Việt Linh gửi tin nhắn đến, tôi mới từ phòng họp bước ra.
Tôi vừa trở về văn phòng vừa ấn mở mấy bức ảnh chụp màn hình mà cô ấy gửi đến.
Là một đoạn ngắn trong tiểu thuyết máu chó motip ‘tổng tài bá đạo yêu tôi’.
Cô ấy đặc biệt thích đọc thể loại này, cảm thấy không cần phải động não, dùng giết thời gian rất tốt.
Một sở thích khác của cô ấy là phỉ nhổ mấy tình tiết phi logic trong truyện cho tôi nghe.
Cô ấy biết tôi không có nhiều thời gian rảnh nên luôn kể thẳng vào ý chính.
Trên ảnh là chữ ‘ triệu tệ’ được highlight bằng gạch chân màu đỏ, tình tiết đại khái là nam chính thuộc tầng lớp đỉnh cấp hào môn vì tranh giành một dự án triệu tệ mà đấu đá với anh em ruột đến kẻ mất người còn.
“Buồn cười quá đi mất. Em không chờ nổi một giây nào mà gửi ngay cho anh coi. Em yêu anh quá luôn đúng không?”
Trong đầu tôi tự động phác họa ra dáng vẻ cười không thấy non sông của cô ấy, nhịn không được cũng cong cong khóe miệng.
Tôi trêu chọc: “Bớt xem mấy thứ vô bổ này lại. Không tốt cho IQ của em đâu.”
Giang Việt Linh gửi meme một đứa bé tủi thân bĩu môi: “Xà lơ xàm xí. Xưa nay chỉ có bị té phát ngốc, làm gì có ai đọc tiểu thuyết đến đần bao giờ.”
Đôi khi cô ấy đúng là có chút thuộc tính miệng quạ đen trong người.
Tôi đã nhắc nhở không biết bao nhiêu lần, đi đứng phải nhìn đường cho cẩn thận, cô ấy luôn xem như nước đổ lá khoai. Sự thật chứng minh cô ấy quả thật nghe tai nọ xọ tai kia.
Cũng may không té đến phát ngốc, nhưng để lại một số di chứng.
Sau ngày nằm viện, nôn mửa không ngừng, bác sĩ kiểm tra lại và xác định Giang Việt Linh có thể xuất viện, tôi đón cô ấy về nhà.
Điều đầu tiên cô ấy làm khi về nhà là kiểm tra kho bạc nhỏ của mình.
Tôi thấy cô ấy lén la lén lút ngồi trước két sắt của mình, đếm đi đếm lại mấy thỏi vàng, sau đó thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cô nhóc tham tiền này.
Mới xuất viện, việc đầu tiên làm là đi đếm vàng thỏi?
Thấy cô ấy vẫn như xưa, trái tim đang treo lơ lửng của tôi cuối cùng cũng yên bụng.
Vốn dĩ tôi xin nghỉ dài hạn, định ở nhà với cô ấy một thời gian nhưng Giang Việt Linh lại không cho phép.
Cô ấy hết sức đanh thép mà nói với tôi: “Đi làm đi! Không cần anh ở nhà với em. Anh không đi làm thì lấy gì nuôi em?”
Cô ấy thường nói là mình là một con mọt gạo. Trong mắt cô ấy, không đến công ty làm việc đúng giờ chính là mọt gạo.
Kỳ thật mấy năm nay, cô ấy thường cùng tôi đầu tư, thậm chí còn cùng một người bạn đồng sáng lập phòng tranh, giao cho người đại diện quản lý, bản thân nằm ở nhà chờ tiền doanh thu.
Tôi hỏi đi hỏi lại nhiều lần, cô ấy vẫn dùng lý do đó đuổi tôi đi làm. Tôi đang phụ trách một dự án quan trọng nên cũng không khăng khăng đòi ở nhà.
Ngày qua ngày, cuộc sống chúng tôi trở lại bình yên như xưa.
Giang Việt Linh thoạt nhìn mọi thứ đều ổn, chỉ có điều không còn chụp ảnh màn hình gửi cho tôi nữa.
Tôi hỏi cô ấy sao dạo này không đọc tiểu thuyết, biểu cảm của cô ấy trong nháy mắt có chút vi diệu.
Sau này tôi mới hiểu ra, lúc đó chắc hẳn cô ấy đang chửi thầm trong bụng, rằng chúng tôi đang sống trong một cuốn tiểu thuyết rồi, còn đọc tiểu thuyết quái gì nữa.
Tôi mơ hồ cảm thấy cô ấy có gì đó không ổn, nhưng lại không đào quá sâu.
Chỉ cần cô ấy vẫn ỷ lại vào tôi, vẫn yêu tôi như lúc xưa, những chuyện khác tôi chẳng bận tâm.