Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thằng út là một khúc gỗ mục không thể đẽo, làm việc liều lĩnh, bốc đồng lại hay cáu kỉnh.
Tôi và anh cả đã góp ý riêng với nó không biết bao nhiêu lần, nó cứ hứa sẽ thay đổi, kết quả chỉ sửa được chút xíu.
Tôi tình cờ gặp Liên Dung – người bạn gái cũ mà thằng út nhớ mãi không quên ở công ty. Thấy cô sắp ngã, trong đầu hiện ra gương mặt tái nhợt của Giang Việt Linh, tôi vô thức đưa tay ra đỡ.
Sau khi Liên Dung đứng vững, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, cảnh tượng Giang Việt Linh ngã xuống cầu thang cứ lặp đi lặp lại trong đầu.
Tôi không kiểm soát được biểu cảm của mình, Liên Dung ngập ngừng cảm ơn và hỏi tôi có chỗ nào không khỏe không.
Tôi lịch sự cười cười, lắc đầu nói không sao cả.
Thằng út xuất quỷ nhập thần, không biết từ đâu xuất hiện, đầu tiên là tức giận kéo Liên Dung ra sau lưng, sau đó trừng mắt nhìn tôi, giận mà không dám nói gì.
Thằng nhóc này từ nhỏ được người nhà nuông chiều thành tính tình thiếu gia, lúc tức giận lên ai cũng không thèm nể mặt.
Có điều nó vẫn sợ tôi và anh cả. Nó biết người khác không dám làm gì nó, bọn tôi thì sẽ thật sự đập nó một trận.
“Là tai nạn thôi. Cô Liên suýt ngã, anh thuận tay đỡ cô ấy.” Tôi chủ động giải thích.
Thằng út không chấp nhận: “Anh xem tôi là thằng ngu à?”
Tôi: “…”
Thì đúng là không được thông minh cho lắm.
Tôi còn nhiều việc phải làm, lười tranh luận với nó, huống hồ hiện tại nó không được bình tĩnh, nghe không hiểu tiếng người.
“Có gì ngày mai đến chỗ anh nói tiếp.”
Tôi xem đồng hồ, thấy cuộc họp qua video với khách hàng đã sắp bắt đầu, xoay người trở về văn phòng.
Thằng út không đuổi theo. Tôi nghe nó chất vấn Liên Dung tại sao tìm trăm phương ngàn kế tiếp cận người anh trai của mình.
Nó còn nói tôi và anh cả là tên cáo già xảo quyệt, một cô gái trẻ chưa trải việc đời như Liên Dung sẽ bị bọn tôi nuốt đến mảnh xương vụn cũng không còn.
Thằng nhóc mắc dịch này.
Anh đây là thông minh tài trí, cáo già cái đầu mi.
Thằng út vốn luôn bướng bỉnh, ngỗ nghịch, người anh trai rộng lượng như tôi chỉ đành tha thứ cho nó.
Tôi chỉ không ngờ nó ăn gan hùm mật gấu, dám lén chạy đến trước mặt Giang Việt Linh nói năng bừa bãi.
Càng không ngờ Giang Việt Linh không thèm để ý chút nào.
Cô ấy nói chúng tôi chỉ là liên hôn thương nghiệp, lợi ích là trên hết.
Cô ấy nói mình ra ngoài tìm đàn ông sẽ có người xếp hàng dài săn đón.
Nhìn thấy tôi, cô ấy không chút giận dữ, cũng không muốn chất vấn gì cả, thậm chí còn có vẻ rất vui sướng.
Không giống Giang Việt Linh chút nào.
Cô ấy không thích khóc lóc om sòm, nổi điên nổi khùng nhưng đối mặt với người chồng đang bị tình nghi có hành vi vượt rào, ngay cả hỏi một câu cũng không có hứng thú.
Tuyệt đối không bình thường.
Tôi muốn nói chuyện rõ ràng với Giang Việt Linh nhưng cô ấy từ chối, viện lý do tụ hội với đám chị em của mình.
Cô ấy đặt ưu tiên của những người đó lên trước cả tôi?
Có lẽ là cố ý… cố ý làm lơ tôi, cho tôi biết rằng cô ấy đang tức giận.
Tôi lái xe đưa cô ấy đến đó.
Suốt chặng đường, Giang Việt Linh nhắn tin Wechat với người khác, hoàn toàn không có ý chủ động mở lời.
Tôi không biết đến cùng thằng út đã nói gì với cô ấy. Xét từ phản ứng của Giang Việt Linh, cô ấy tin thằng út, không tin tôi.
Ý nghĩ này làm lửa giận trong lòng tôi bùng cháy.
Chúng tôi yêu nhau hơn ba năm, lại thua mấy câu nói nhảm của thằng út?
Thực tế còn tồi tệ hơn tôi tưởng.
Giang Việt Linh không phải không tin tôi mà là cô ấy hoàn toàn không thèm để tâm đ ến chuyện đó.
Cô ấy nghĩ mình là một nữ phụ độc ác.
Nói thật, vợ tôi thường xuyên phát biểu mấy câu sốc tận óc, tôi tập mãi cũng thành quen.
Vẻ mặt cô ấy hết sức nghiêm túc, không giống đang nói giỡn.
Tôi không thể không đối mặt.
Câu chuyện cô ấy kể vừa hoang đường vừa quỷ dị, logic lại rất khớp với bản thân, tình tiết tương đương đúng chỗ, thậm chí cả chi tiết nửa cái bánh rán hành đều nhớ hết sức rõ ràng.
Giang Việt Linh thích bánh Tương Hương, bánh Tay Cầm, lại ghét cay ghét đắng bánh rán hành.
Hiển nhiên trong mơ cô ấy vẫn ghét bánh rán hành. Cô ấy bi thương, phẫn nộ không thôi. Một mặt hận chính mình sắp chết đến nơi còn kén ăn; mặt khác hận tác giả quá nhẫn tâm, người ta đã sắp chết còn bắt ăn bánh rán hành.
Quả nhiên là bất bình thường.
Tôi giật mình, sờ trán Giang Việt Linh, quyết định đổi sang bệnh viện khác kiểm tra toàn diện cho cô ấy.