Sáng h cô vẫn dạy chạy thể dục như thường lệ, h về nghỉ ngơi ăn sáng, h có mặt trên trường, mọi hoạt động của cô vẫn vậy, như không có gì xảy ra.
Tuy còn sớm nhưng sân trường Citron vẫn đông đúc náo nhiệt, hôm nay là ngày thi môn bóng rổ của Trình Lam Nam và Vũ Kỳ Thiên, dù biết là trường xôn xao vì hôm nay sẽ là ngày hotboy của trường thi đấu cùng nhau nhưng không phải chỉ vì việc đấy mà còn vì một việc khác, cô thừa biết đấy là việc gì nên cũng chẳng màn quan tâm, ung dung bước vào lớp. Bỗng một vật mềm mềm vồ lên lưng cô cùng một giọng nói nghịch ngợm quen thuộc:
-" Này cậu biết hôm nay khắp nơi đồn đại tin gì không? " Huyền Nhã ôm cổ cô hỏi, đôi mắt to tròn chớp chớp thích thú.
Cô vẫn bước đi bình thường, lười biếng cất tiếng nói:
-" Biết "
Huyền Nhã như tụt hứng, thả cô ra càu nhàu:
-" Mình định làm cậu bất ngờ một phen vậy mà..." như chợt nhớ ra Huyền Nhã lại bổ nhào trước mặt cô tra hỏi " do cậu làm đúng không?"
cô cũng chả giấu diếm, chọp chẹp miệng nói:
-" Ừ "
Huyền Nhã dường như không mấy ngạc nhiên, thản nhiên hỏi cô:
-" Sao làm thế? Thích gây scandal làm nổi bang hả? "
Cô nghe nhỏ nói thế thì nhổm lên nhéo má nhỏ:
-" Tào lao"
Huyền Nhã bị nhéo má mặt nhăn nhó kêu lên:
-" á..á....đau bỏ ra"
Cô thả bên má đã đỏ ửng lên của Huyền Nhã ra, ngáp dài nói:
-" Mình cũng không có ý định động vào hắn, là hắn làm Ricin khóc nên mình mới phải ra tay, tiện thể cũng muốn đe dọa ông ta"
Huyền Nhã gật gù:
-" à à....vậy là còn nhẹ"
Nhưng chợt nhận ra gì đó, mới há miệng ngạc nhiên:
-" HẢ? CẬU VỪA NÓI GÌ CƠ? "
Cô đánh yêu vào đầu nhỏ mổ cái trách móc:
-" Nhỏ mồm thôi "
Huyền Nhã vẫn trợn mắt nhìn cô:
-" Ricin đại tỷ mà cũng biết khóc á? "
Cô gật gù cũng như nhớ ra, cô quên mất Huyền Nhã vẫn chưa biết Ricinus là Miêu Ngọc và ngược lại.
Huyền Nhã vuốt vuốt cằm:
-" Không ngờ tên Kình Lâm Lộ này có thể làm cho Ricin tỷ của chúng ta khóc, thật đáng khâm phục, không biết họ có quan hệ gì nhỉ? "
Cô nhìn Huyền Nhã ngốc ngốc mà bật cười không nói gì nằm ườn ra bàn, nghĩ nghĩ định nói thì một giọng từ đằng sau vang lên:
-" Có chuyện gì vui? "
Cô cùng Huyền Nhã không hẹn cùng nhìn ra sau, khuôn mặt ngốc si của Lăng Y Thần đập thẳng vào mắt họ, đôi mắt cong lên chớp chớp hóng hớt, môi mọng đỏ cười cười tủm tỉm, nhìn bản mặt cún con của hắn làm cả hai bật cười ra tiếng, Huyền Nhã nhoài người lên vươn tay nhéo má Lăng Y Thần, hai mắt híp lại thành một đường chỉ, môi hồng đào chúm chím chu chu ra, giọng nói ngọt rớt mồng tơi:
-" Cún con~~~ hóng hớt vừa thôi~~~ cẩn thận lên đĩa chấm mắm tôm đấy"
Lăng Y Thần tắt ngủm nự cười nham nhở, nhăn nhó la hét:
-" Á!!! EM SAI RỒI!! THẢ EM RA!! ĐAU QUÁ!!!! "
Cô nhìn Lăng Y Thần la hét với Huyền Nhã đang thích thú phun mưa độc mà bật cười, vươn tay giật giật má Huyền Nhã, bắt trước giọng điệu của Huyền Nhã:
-" Cả cậu nữa ~~~~ thỏ ngốc mà bầy đặt dọa người ta ~~~"
Huyền Nhã tay vẫn nắm má Lăng Y Thần la hét theo:
-" É!!!!THẢ MÌNH RA!!!! ĐAU!!!"
Huyền Nhã vì bị giật qua giật lại mà kéo theo cả má Lăng Y Thần làm hắn hét theo, cô vẫn cứ giằng giật má Huyền Nhã:
-" Không thích đấy làm sao? "
Bất chợt má cô bị một bàn tay nắm lấy mà kéo mạnh, cô đau đến ứa nước mắt, cái cảm giác như má sắp bay ra khỏi mặt làm cô hét lên:
-" Á!!!!! ĐAU!!!!!KHỐN NẠN THẢ RA!!! Á!!!"
Vũ Kỳ Thiên kéo mạnh má cô sang một bên làm cô hở cả hàm răng trắng muốt ra, cười nói:
-" Không thích đấy làm sao? "
Bị hắn nói lại đúng câu cô vừa nói mà cô tức đến đỏ mặt, Huyền Nhã cùng Lăng Y Thần giơ ngón trỏ cười mà như khóc, nước mắt ứa ra sắp chảy thành dòng, má bị kéo đến ửng hồng, nhìn mà thấy xót. Vũ Kỳ Thiên cố tình giật qua giật lại má cô làm cô kéo theo má Huyền Nhã, Huyền Nhã kéo theo má Lăng Y Thần đung đưa thành hàng, tiếng rên với la hét của cả ba người đủ để thành bản giao hưởng tiếng alien, cả lớp nhìn bốn người mà mắt trợn đến muốn lọt tròng ra ngoài, cái thể loại gì thế này, đường đường là những gương mặt nổi tiếng của trường mà lại đi chơi cái trò trẻ con này, ai nói không bất ngờ thề người đó là nói dối, nhưng nhìn mặt ba người họ bị kéo đến sắp xệ như mấy con chó bull mà mọi người không khỏi bật cười, cái lớp bình thường nồng nặc mùi cu đơn giờ thấy thật thân thiện, cô thét lên:
-" CÒN ĐỨNG ĐÓ MÀ CƯỜI GÌ NỮA!!! GIẬT NÁT MÁ TÊN NÀY ĐI!!!"
Cả lớp chợt im re, nói vậy chỉ cô dám chứ ai mà dám động vào hắn, đến nói chuyện còn không dám nói gì đến động vào. Thấy không khí chợt chìm nghỉm xuống, cậu bạn lớp trưởng mạnh dạn chạy lên kéo mạnh má Vũ Kỳ Thiên lệnh sang một bên làm mọi người há hốc mồm, đến cả cô cũng trợn mắt theo, Huyền Nhã nhìn bản mặt méo mó của Vũ Kỳ Thiên mà cười sặc sụa:
-" Á HÁ HÁ HÁ HÁ VŨ KỲ ĐẦN!!!!!"
Nghe cái biệt danh nhỏ đặt cho Vũ Kỳ Thiên mà lớp cười òa lên, cả lũ chạy lên kéo má nhau, đến cả cô giáo chủ nhiệm vừa vào cũng bị lôi vào kéo má, giờ cái lớp dài thành một đoàn tàu giao hưởng, vừa cười vừa hét, có người đau quá đến mếu méo sụt sịt, các lớp đang học vì nghe ồn quá mà cũng chạy sang ngó xem, Trình Lam Nam vốn là đi học muộn mà vừa nhìn cái cửa lớp bị bu kín không khỏi chán nản, biết thế cậu nghỉ học luôn cho nhanh, nhưng chợt nghe tiếng hét thất thanh của Huyền Nhã mà giật mình lao nhanh vào đám đông mà chen chúc, chỉ là vừa thấy cái đám trước mặt thì tức đến tắc huyết, mặt vì không lưu thông máu mà tím đen, mắt giật giật liên tục, cậu cảm thấy mình như một thằng ngu khi lao vào mà không suy nghĩ, thành quả là hại thân ngọc tàn tạ chỉ vì cái đám chết tiệt này, nhìn đông vui vậy cậu phải nhận ngay ra nguyên nhân là do ai chứ, nhưng nhìn khuôn mặt phúng phính đang cười đến chảy nước mắt kia mà cũng ngẩn ngơ cười theo và.......
-" Á!!!!!!!!!!!!!!!!"
Tâm điểm chú ý là ai? Tất nhiên là soái ca nghiêm túc nhà ta rồi!!!! Và nguyên nhân chính là........Trình Lam Nam bị Lăng Y Thần.............cắn má......vâng!....là.....cắn má......đấy ạ......là CẮN ĐẤY!!!! (T/g: anh ơi em biết anh đang thực hiện câu tục ngữ " yêu nhau lắm cắn nhau đau " nhưng mà có hơi quá mất thể diện đi đổ mồ hôi)
Từ trong lớp đến ngoài hành lang nhìn hai hotboy cắn nhau mà cười lăn lộn, và hủ nữ thì nhanh rút điện thoại và chụp lại post lên trang web trường, đúng phút sau tấm ảnh gần như lan toàn trường, lan sang cả trường khác, lan lên cả báo đài và lan sang cả nước láng giềng. Vì mớ hỗn độn này mà ngài HIỆU TRƯỞNG MR.Morgan của trường phải đích thân đi lên lớp A để dẹp loạn, nhưng ai mà ngờ thầy hiệu trưởng vừa bước vào lớp liền bị Trình Lam Nam nắm mạnh má mà giật, và thế là bản giao hưởng có thêm sự góp mặt của đại boss của trường. Và sau khi cái giọng khàn đặc đậm mùi cao tuổi của ngài hiệu trưởng vang lên thì cả không gian từ hành lang vào trong lớp đều im thin thít, và hung thủ Trình đại ca gần như muốn khóc thét, một phút bốc đồng là một đời bốc shit!
-" Đủ loạn chưa? phút để ổn định, không đừng trách tôi"
Vâng!!! Giọng nói mang sức sát thương cực nặng này khiến mọi thứ đang ngưng đọng, ngay lập tức bùng nổ, học sinh lớp nào đang hóng hớt tốc chạy về đúng lớp đấy, lớp A nháy mắt ổn định vào chỗ ngồi ngoan ngoãn, bàn ghế thẳng tắp, lớp học sạch sẽ, trên bảng xuất hiện nguyên một đống chữ, im ắng khác xa lúc nãy chỉ là.......má ai nấy cũng xệ sang một bên đỏ ửng lên, nếu cái lớp này mà ngồi chung với mấy con cún bull chắc cũng không ai phân biệt nổi đâu là học sinh đâu là cún mất. Mr.Morgan chỉnh lại vạt áo, đẩy nhẹ gọng kính lướt mắt nhìn một lượt lớp rồi bỏ đi, nhìn bóng lưng hiệu trưởng khuất mà cả lớp thở phào, nói gì thì nói ai chả biết ông ấy đáng sợ thế nào, đến lũ bọn cô dù có là tiểu yêu đi chăng nữa cũng không muốn động đến ông ấy. Cô giáo chủ nhiệm mặt vẫn còn đỏ rát, hằng giọng trách yêu lớp:
-" Mấy em nhé, đùa thì đùa nhỏ nhẹ thôi, gì mà lộn xộn hết lên đến hiệu trưởng cũng dám kéo vào, chắc lần này cô bị mắng te tua mất"
Cả lớp cười hối lỗi nhìn cô giáo, cô nhìn Mãn Ly cười dịu dàng trên kia cũng mang vài phần thiện cảm, cô ấy là cô giáo trẻ tuổi mới vào trường, vì là người mới nên thường bị các bậc tiền bối lâu năm làm khó, đặc biệt là các nữ tiền bối, không những cô xinh đẹp, còn rất lanh lợi, số lượng học sinh nam mến mộ không ít. Năm thứ nhất cô nhận làm chủ nhiệm lớp A này, gặp không ít tai họa, do ai làm? Tất nhiên là Thiện Thiên Nhi rồi, để kiểm tra chất lượng nên Thiện Nhi đại nhân đây bày ra đủ trò trêu cô ấy. Sang năm thứ hai vẫn là cô ấy chủ nhiệm, và vẫn là Thiện Thiên Nhi tính kế. Kỳ thực cô cũng không biết sao nguyên chủ lại làm thế, là nguyên chủ cố tình để xây dựng hình tượng xấu hay là lúc trước vì ghen tị với sắc đẹp của giáo viên Ly nên Thiện Thiên Nhi mới làm khó như vậy? Nhưng giáo viên Ly cũng thật rộng lượng đi? Bị bắt nạt vậy mà không bận tâm đến, nếu là mấy trò đùa bình thường thì không nói đến nhưng... mọi người biết Thiện Nhi đại nhân làm gì không? Cô ta chính là xé váy cô giáo Ly đấy!! LÀ XÉ ĐẤY!! Ngày đầu tiên gặp nhau vì không ưa mắt nên cô ta đổ cả hộp keo lên mặt bàn với ghế làm bao nhiêu giấy tờ của cô giáo hỏng nát, kể cả cái quần màu trắng cũng bị làm bẩn nhem nhuốc còn chưa nói đến cô ta khoét viên phấn rồi cho một đống bột ớt với hạt tiêu vào bên trong làm cô giáo vừa chấm dấu chấm lên bảng viên phấn đã vỡ ra rơi một đống ớt với hạt tiêu vào mặt. Ngày thứ hai thì thản nhiên đợi cô giáo vào lớp rồi từ từ rót cả thùng sơn đỏ choét từ trên đầu xuống chân cô giáo, vâng LÀ RÓT ĐẤY! Ngày thứ ba thì hẹn cô giáo ra giữa sân trường rồi cài móc vào váy cô giáo xong trèo tọt lên xe đạp chạy đi làm cô giáo Ly đáng thương vừa giữ váy vừa chạy theo, kết quả là chiếc váy lung linh lấp lánh của cô rách nát, vải rơi lả tả như mưa. Ngày thứ tư, tạt bình xăng lên quần cô giáo làm cô cuống quít chạy đi thay, còn tốt bụng đưa cho cô quần thể dục đã khâu hai ống quần lại, vậy mà cô giáo Ly ngốc nghếch vẫn vui vẻ xỏ chân vào mặc để rồi té đập mặt xuống đất. Còn nhiều nhiều trò quái đản mà nguyên chủ làm với cô, kể cả giờ dự giờ có mặt thầy hiệu trưởng đầy quyền lực, Thiện Nhi đại nhân vẫn không nể mặt mà hiên ngang cầm cây kéo cắt tóc cô giáo Ly trước mặt bao nhiêu người. Vậy mà sau tất cả mọi chuyện cô giáo Ly vẫn mỉm cười cho qua, cô thật không hiểu cô ấy nghĩ gì, mặc dù không phải cô làm nhưng cái cảm giác tội lỗi vẫn tràn ngập trong đầu cô, cô giáo Ly là Quan Âm đại nhân từ bi hiện hình? Cô mà bị vậy chắc tức đến xuất huyết mất. Và sau hai năm dài dằng dặc đầy khổ cực, đến tận năm thứ ba, Nhi cô đây nhập vào thân xác này nên giáo viên Ly đáng thương mới được buông tha. Cô thật ngưỡng mộ sức chịu đựng của Ly cô cô, người đâu xinh đẹp nết na, dịu dàng từ bi, thông minh lanh lợi, người gặp người mê. Cô không khỏi thở dài thườn thượt, nghĩ đến hoàn cảnh của cô mặc dù không tồi tàn như Ly cô nương nhưng cũng rất đáng thương. Nghĩ mà xem, cuộc sống đang êm đềm vui vẻ, bố mẹ yêu thương, bạn bè quý mến, người yêu điện nước ngon lành, chỉ vì một viên đá mà bùm một cái hồn lìa khỏi xác, nhập vào thân thể song song mang cuộc sống đậm mùi cẩu huyết, rồi phải chịu hậu quả thay nguyên bản, thật sự là ức chết cô. Rõ ràng là con ngoan trò giỏi mà bỗng nhiên bị gọi là hư hỏng, kkông giáo dưỡng thì ai chả tức. Không biết ở bên đấy bố mẹ sống có tốt không, chăm sóc bản thân tốt không, lũ Vy đần học hành thế nào, Nhật liệu có còn yêu cô không.
Miên man suy nghĩ đến khi Huyền Nhã gọi, cô mới sực tỉnh lại, Huyền Nhã đặt bàn tay nhỏ nhắn lên má cô:
-" Cậu ốm à? Sao ngơ ngác thế? "
Cô cười cười lắc đầu châm chọc:
-" Không có, Nam thần của cậu sắp lên sàn đấu rồi, không phải nên lo lắng cho cậu ta sao? "
Huyền Nhã huých mạnh vai cô, đỏ mặt lườm cô:
-" Mất công mình lo cho cậu, hứ! "
Cô cười cười rồi kéo Huyền Nhã xuống sân bóng, chưa bước đến cửa đã nghe không ngớt tiếng hò hét của đám con gái, cô hơi nhíu mày, trong đầu chợt ong ong đau nhức, liếc sang Huyền Nhã đang vui vẻ lon ton chạy vào sân bóng, không nỡ phá vỡ niềm vui của cô nàng nên cô mím môi đi theo. Trong sân bóng bây giờ bao bọc xung quanh là khán đài đầy ắp người đến xem, trên sân bóng là mấy anh chàng cơ bắp đầy mình, cơ bụng sáu múi, thỉnh thoảng liếc mắt đưa tình với con gái nhà người ta, xong cố tình vén áo nên khoe múi, cô không khỏi ném cho họ ánh mắt khinh thường, chui tạm vào một dàn ghế ngồi xem, đầu óc cô ngày càng đau nhức, giờ này cô chỉ muốn ở một nơi nào đó thật yên tĩnh để nghỉ ngơi, cô dùng ngón trỏ di di hai thái dương, nhắm mắt an tĩnh. Huyền Nhã ở bên cạnh không để ý đến cô, rất sung sức hò hét cổ vũ Trình Lam Nam đang trên sân bóng kia. Trên sàn đấu chính là các thành viên của đội bóng rổ của lớp A và lớp B, tiếng còi vừa réo lên, Vũ Kỳ Thiên đã nhanh chóng vươn tay cướp lấy bóng rồi truyền quả bóng sang cho Mạo Phàm, cậu ta luồn lách qua từng người một rồi bật người lên định ném một cú điểm, nhưng Trương Minh Kiệt nhanh tay hơn nhảy lên cướp bóng rồi lách người truyền cho Mặc Mạn Phong, Trình Lam Nam bất ngờ chạy đến cướp bóng làm Mặc Mạn Phong không kịp phản ứng rồi nhanh chóng chạy đến bên rổ đối phương, Trình Lam Nam nhìn thấy Vũ Kỳ Thiên đang đứng đằng trước không có người kèm nên ném bóng cho Vũ Kỳ Thiên, hắn bắt lấy bóng rồi bật lên úp trái bóng vào rổ. Khoảng khắc ấy cả đội cổ vũ lẫn khán đài đều đứng dậy ồ lên, MC gần như hét vào micro:
-" QUÀO! CHƯA ĐẦY PHÚT LỚP A ĐÃ MANG VỀ CHO MÌNH MỘT CÚ ÚP RỔ THẬT ĐẸP MẮT, TINH THẦN ĐỒNG ĐỘI CỦA HỌ THẬT SUẤT SẮC! "
Cô nhíu chặt mày lại, đau đầu quá, trong đầu cô bây giờ chỉ lập đi lập lại câu này, cô thật sự chỉ muốn đập đầu vào tường để cho bớt đau. Những lần tiếng còi reo, tiếng hét, tiếng đài kêu, đầu cô ngày một đau nhức thêm, trên trán cô hơi thấm mồ hôi, sắc mặt cô trắng toát, nhìn rất kém. Cô thở mạnh gục đầu vào vai Huyền Nhã, cô nàng ở bên cạnh vẫn chăm chú nhìn xuống dưới sân bóng, hơi nhích nhích vai:
-" Thật là đang gay mà, đừng dựa dẫm mình "
Huyền Nhã không hay Thiện Thiên Nhi ở bên cạnh đã gần như ngất ở trên vai mình, chỉ đến khi tiếng còi reo, cô nàng đứng lên theo mọi người thì đầu của Thiện Thiên Nhi đập mạnh vào tay nắm của ghế, cô nàng mới phát hiện ra, hoảng hốt lay cô dạy:
-" Nhi Nhi cậu sốt hả? Này! Dạy đi! "
Huyền Nhã lo lắng gọi một người lại giúp bế Thiện Thiên Nhi vào phòng y tế rồi chạy theo sau, cô không ngừng tự trách mình quá ham trai để rồi người bạn ở bên cạnh ngất còn không biết. Đưa Thiện Thiên Nhi vào phòng y tế, nhỏ quấn quít cảm ơn người kia rồi quay lại chăm sóc cho Thiện Thiên Nhi.
Trong đầu Thiện Thiên Nhi lúc này chính là một mảng đen tối, cô xoa xoa đầu mình rồi nhìn xung quanh, không phải là mình chết rồi đấy chứ, rõ ràng là đầu mình đang rất đau rồi bỗng nhiên xung quanh tối om là thế nào, cô mò mẫm xung quanh tìm đường đi, trước mắt cô chợt xuất hiện một tia sáng. Cái cảm giác quen thuộc này làm cô thấy bất an, cô chính là gặp cảnh như này một lần rồi, cô hơi lưỡng lự không dám bước chân đến hướng ánh sáng, nhỡ đâu sau khi cô bước đến đó, cô sẽ không quay về được, giống như cái khoảng khắc đó. Băn khoăn một hồi lâu rồi cuối cùng cô quyết tâm nhắm tịt mắt chạy theo hướng đó. Ánh sáng xóa tan đi bóng tối xung quanh, cô nheo nheo đôi mắt xinh đẹp lại để nhìn rõ xung quanh, đến khi định hình lại được, cô gần như nghẹt thở......kia.....không phải là cô sao?
------------------ Hết chương --------------------