Kia.....không phải là cô sao?
Cô đờ đẫn nhìn cô gái trước mặt, mọi thứ xung quanh trong mắt cô giờ đã biến mất, để lại chỉ là một màu trắng bao bọc quanh cô gái kia. Mái tóc bạch kim quen thuộc uyển chuyển trượt theo mép giường chạm từng sợi xuống đất, vầng trán trắng ngà bị che bởi lớp băng dày đặc, đôi mắt to tròn nhắm hờ bị làn mi cong vút thỉnh thoảng rung động che mất, mũi nhỏ trắng hồng vẫn thanh tú như vậy, đôi môi đỏ mọng ngày nào sớm đã trắng nhợt khô nứt, cô gái đang nằm ngủ trên chiếc giường bệnh mang một sắc đẹp tuyệt trần, dù gương mặt có nhợt nhạt gầy gò, cơ thể chỉ còn da bọc xương, cô vẫn xinh đẹp một cách hoàn mĩ, vẫn có thể khiến hàng vạn cô gái phải ghen tị........hàng vạn chàng trai phải quỳ rạp dưới chân cô, nhưng.....mọi thứ sẽ còn tuyệt vời hơn cả nếu.....cô gái đó đang tỉnh giấc....
Người con gái đang nằm bất động kia....không phải là cô sao....chính là cô....Dương Thiên Nhi!
Đôi ngươi tím than bị hơi nước che mờ, những giọt nước mắt đã trực tràn trên khóe mi cô, cô vẫn chưa thể định thần lại được, mọi thứ diễn ra quá đột ngột khiến cô không thể không bất ngờ, chỉ đến khi một giọt nước mắt rơi lên tay cô, cô mới trực nhận ra mình đã khóc từ lúc nào, hai bàn tay nhỏ nhắn nhanh chóng đưa lên lau đi từng giọt một, nhưng không hiểu sao, nó ngày càng nhiều, che mờ đi mắt cô, nâng hai tay ôm lấy bờ vai gầy gò của mình, cô không ngừng run lên cầm cập, nước mắt giờ đã tràn ngập trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, từng giọt từng giọt trượt xuống bờ môi đỏ mọng đã sớm hé mở nấc lên từng tiếng, nhìn bộ dạng cô bây giờ, thật khiến ai nhìn cũng phải đau lòng. Tủi hờn, uất ức, nhớ nhung, mọi thứ hòa trộn trong cô, cảm xúc vỡ òa bây giờ cô cũng không biết nó là gì nữa, cô chỉ biết khóc như một đứa trẻ, cô giờ đã có thể chạy về vòng tay ba mẹ mà hưởng thụ rồi, sẽ không phải đắp lên mặt cái vẻ giả bộ thanh tao mạnh mẽ nữa rồi, cô đã.....về nhà rồi!!!
Gạt nhanh đi nước mắt để có thể nhìn rõ xung quanh, cô đã định hình được tình hình bây giờ, đôi mắt sưng đỏ vẫn còn đọng nước trợn ngược lên đầy trào phúng, cô đây chính là....đang bay!! Vâng......chính xác là đang bay đó ạ!! Cô giờ đang lơ lửng trước mặt chính cô!! Haha làm ơn ai đó tát cho cô tỉnh đi, chỉ cần tát cho con người đang ngủ đầy phong trần kia tỉnh dậy và cô không còn nhìn thấy cô ta nữa là được. Bỏ ra vài phút tự giễu cợt mỉa mai tâm hồn mình, xong cô sà xuống giơ tay chạm thử vào chân của Dương Thiên Nhi, và bất ngờ chưa.....tay và chân cô lướt qua nhau như người tình đã chia tay năm, khóe miệng cô giật giật, uyển chuyển ngẩng đầu nhỏ hướng khuôn mặt kiều mĩ lên trần nhà, bàn tay nõn nà duyên dáng giơ lên không trung trong vô định, ánh mắt dịu dàng tỏa nắng ấm ra tứ phương trời, đôi môi đỏ mọng khẽ câu lên nở một nụ cười mỉm, bờ môi khẽ mấp máy một cách đầy gợi tình:
-" TỔ SƯ BỐ NHÀ ÔNG, TÔI ĐÃ LÀM GÌ SAI MÀ ÔNG ĐỐI XỬ VỚI TÔI NHƯ CON GHẺ VẬY!!!? TÔI LÀ TIỂU TAM PHÁ HOẠI GIA ĐÌNH ÔNG? TÔI LÀ CON RIÊNG CỦA VỢ ÔNG? HAY TÔI CHỈ ĐƠN GIẢN LÀ THẰNG CÔNG AN NHỠ THI HÀNH LUẬT PHÁP BẮT VỢ ÔNG VÀO TÙ??? TÔI ĐÃ GIÀNH CẢ THANH XUÂN ĐỂ CẦU LẠY ÔNG, NỊNH NỌT ÔNG, CÚNG ĐỒ ĂN TIỀN BẠC CHO ÔNG / NGÀY!!! RỐT CUỘC ÔNG CÒN MUỐN CÁI CỦA NỢ GÌ Ở TÔI NỮA HẢ??? "
( Ông Trời: túa mồ hôi đầy trán ông cũng lạy con, sao con cứ gặp chuyện là lại gọi hồn ông ra thế, ông tuổi già sức yếu rồi gọi lần lượt chạy đôn chạy đáo cũng mệt lắm chứ, có trách thì là trách con số ch....à nhầm....có trách thì trách con mẹ đẻ của con ấy, lạy chúa, từ giờ đừng gọi ông nữa, ông còn phải cho con bú, bố tiên sư thứ cô hồn vẩy đít bỏ đi )
Sau một tràng ủy khuất, cô thở phì phò, tuyệt vọng ra sức chui vào cơ thể kia, và sau hơn lượt thử sức, bạn học Thiên Nhi đã chui vào góc ngồi bó gối trồng nấm, khuôn mặt vô hồn không ngừng đập đầu xuyên qua tường, bờ môi đỏ mọng dụ hoặc liên tục lẩm bẩm phun ra những câu từ đầy cay độc, tại sao, tại sao, tại sao đã cho cô thấy được cơ thể rồi lại không cho cô về với cơ thể của chính mình, cái thể loại vừa xoa vừa đấm gì thế này, cho hi vọng rồi dập tắt không thương tiếc, con cừu cũng quá là chó má đi? cô chỉ muốn quay về chính cuộc sống của mình thôi mà? Không thì ít nhất cũng nên cho cô gặp gia đình một lần thôi cũng không được sao!? Tại sao lại làm khó cô như vậy!! Đúng là cô đã hứa với Thiện Thiên Nhi sẽ sống thay cô ta rồi, nhưng lúc đó là do trẻ người non dạ nên mới suy nghĩ nông cạn như vậy thôi mà, cũng không nên coi là thật chứ!! ( Cừu: lần đầu tiên có đứa công khai chửi mẹ đẻ như ngươi đấy, đứa con bất hiếu, lại còn mặt dày thất hứa với người ta, sao ta lại đẻ ra đứa con như ngươi được chứ ủy khuất đưa khăn lên lau lệ)
Chỉ là còn chưa kịp rặn ra nước mắt để thần sầu, cánh cửa phòng bệnh chợt mở ra từ từ, cô sụt sịt ngoảnh lại nhìn, toàn thân một cỗ run rẩy truyền đến, hai hàng nước mắt rơi xuống không kiểm soát, sau cánh cửa đó, chính là người con trai mà cô hằng mong nhớ, chính là người con trai làm cô mất ăn mất ngủ, chính là người con trai mà cô ao ước được ôm hôn hằng đêm, là người mà cô yêu thương sâu đậm, là người đã giúp cho cuộc sống của cô trở nên ngập tràn ánh hồng hơn, Trần Bảo Nhật!!! ( Cừu: Aigu, ăn như lợn, ngủ chổng mông đít không biết trời đất mà kêu mất ăn mắt ngủ, Nhi Nhi thật biết đùa a cười mỉa mai Thiên Nhi: giả ngơ giả điếc ngươi nói cái gì a, ta nghe không có rõ)
Chỉ là tại sao lại là tấm lưng rộng rãi của anh chào đón cô??? Tại sao lại khó khăn mở cửa như vậy??? Nhanh nhanh quay khuôn mặt điển trại lại đây cho cô ngắm đi nào!! Cô đang hởn hở vừa định đi lại chỗ anh thì cánh cửa chợt mở toang ra, hai thân hình to lớn đổ rạp ra trước mắt cô, mọi thứ như ngưng đọng lại, mọi hành động của cô đều dừng lại, giờ cô nên cảm thấy thế nào nhỉ? Cợt nhả? Tức giận? Đau thương? Hay chỉ đơn giản là cảm thấy bị phản bội??? Haha, bật cười ra một hai tiếng nhạt nhẽo, đôi ngươi tím than giờ toàn là sương mù, môi mọng bị cắn đến ứa máu, hai bàn tay nắm chặt găm cả vào da thịt, cô cười, chỉ biết cười, nụ cười này, chính là nụ cười tự giễu, mỉa mai chính bản thân mình vì quá ảo tưởng, mỉa mai vì quá ngây thơ, cô đã quá ngu si khi tin rằng sẽ có được một tình yêu hoa mỹ như trong cổ tích, cũng quá ngu ngốc khi tin rằng tình bạn sẽ mãi mãi bền vững như trong truyện tranh, cô đã đặt niềm tin vào họ, tin rằng, cô và họ sẽ mãi mãi vui vẻ ở bên cạnh nhau, và giờ thì sao? Đổi lại sự tin tưởng của cô là gì?? Ha, cười khẩy một tiếng đầy châm chọc, toàn thân cô lại một lần nữa run lên không ngừng, hai chân cô như không còn sức, ngã quỵ xuống đất, cô hiện giờ chỉ biết vừa cười vừa nhìn hai thân hình đang quấn quít lấy nhau đầy ám muội kia. Một bên là bạn trai, một bên là bạn thân, wow, giờ cô đã biết gấp đôi canxi là thế nào rồi!! Đặng Kiều Linh, cô cũng thật là bạn tốt quá đi!!! Lúc này đây, không hiểu sao, cô lại cảm thấy bản thân mạnh mẽ đến không tưởng, dù chỉ một giọt nước mắt cũng không có, hàm răng trắng muốt va chạm với nhau tạo nên tiếng kêu nghe thật rợn người, đôi con ngươi tím than không ngừng tỏa ra hơi lạnh, khuôn mặt ánh lên vẻ ngông cuồng đầy thong thả, cẩu nam nữ này, khóc chỉ tốn nước mắt! ( Cừu:ho khan cho ta phá lệ tí nha)
Đặng Kiều Linh đẩy Trần Bảo Nhật vào cửa, cô hăng say hôn lên bờ môi anh, bàn tay không an phận lần mò vào áo anh mà sờ soạn, Bảo Nhật cũng không tỏ ra kém cạnh, đón nhận lấy đôi môi quyến rũ kia mà cắn mà nuốt, hai đôi môi quấn quít không rời, chỉ đến khi không thở được mới luyến tiếc rời khỏi nhau, giọng nói trầm thấp khàn đặc của Bảo Nhật vang vọng trong hành lang vắng ngắt không bóng người:
-" Linh Linh, em quả là mèo hư~ không sợ có người nhìn thấy sao? "
Kiểu Linh nhìn Bảo Nhật với ánh mắt ma mị, cọ sát thân hình nóng bỏng vào cơ thể Bảo Nhật, cất giọng nũng nịu nhuộm đầy dục vọng:
-" Giờ đã quá muộn rồi, có người, càng kích thích! " nói xong cô mở cửa phòng rồi đẩy anh ngã xuống đất, nhanh chóng đóng cửa lại rồi ngồi đè lên phần bụng anh, cúi người áp bộ ngực căng phồng thoắt ẩn thoắt hiện sau lớp áo mỏng lên ngực Bảo Nhật, không ngừng cọ xát, môi nhỏ liên tục mấp máy rên rỉ thở gấp đầy dâm đãng:
-" Nhật....em muốn~~ "
Bảo Nhật nhếch môi cười đầy đểu cảng, nâng bàn tay thô ráp lên vuốt ve khuôn mặt đỏ lựng của cô:
-" Cục cưng, em lại dám làm với người yêu của bạn thân trong chính phòng bệnh của bạn thân? "
Kiều Linh liếc xéo Dương Thiên Nhi đang bất động trên giường bệnh, vẫn tiếp tục quấn quít hôn lấy khuôn mặt Bảo Nhật, kích động hô:
-" Em sớm đã không coi cô ta là bạn, chính em là người đã giới thiệu anh với cô ta, chính em đã giúp cho cô ta có được anh, vậy mà sau tất cả, cô ta lại dám huênh hoang với em, cô ta nghĩ cô ta là cái thá gì chứ!? Nếu như không phải chúng ta giận nhau, thì còn lâu em mới đưa anh cho cô ta!! "
Bảo Nhật cười ngọt ngào hôn lấy gò má Kiều Linh:
-" Cục cưng hối hận sao? Haha, anh chỉ là muốn làm em ghen, nghĩ đến khi em hết giận, anh liền chia tay cô ta, vậy mà lời chia tay còn chưa kịp nói, cô ta đã thành người thực vật " giọng anh đầy ảo não cùng phiền muộn, đôi mắt đen láy khẽ liếc đến thân thể của Dương Thiên Nhi, trong ánh mắt anh ngập tràn vẻ chán ghét, không quên gửi tặng kèm một nụ cười khinh khỉnh cho Thiên Nhi.
Nghe anh nói vậy, cô cười tủm tỉm vuốt ve bờ ngực săn chắc của anh, ghé sát môi vào tai anh thủ thỉ:
-" Vậy chúng ta làm ở đây, coi như một lời tuyên bố đi? "
Anh cười đầy khả ố, xoay người đè Kiều Linh xuống dưới thân:
-" Em thật là hư "
Xong Bảo Nhật cùng Kiều Linh, một màn hoan ái ngay trước cửa phòng bệnh của Dương Thiên Nhi, sau khi chứng kiến một màn đối thoại của hai con người này, nụ cười của cô chợt lạnh thấu xương, đôi mắt giờ đây sâu thăm thẳm ghim chặt lên hai con người bênh hoạn kia, bọn họ rốt cuộc đã thèm thuồng được quan hệ đến mức nào vậy? Không những không xấu hổ, mà còn lấy nó ra để làm một thú vui cho cuộc chiến của hai người, kinh tởm!! Đáy mắt cô bây giờ chính là một cỗ băng giá, haha, nhìn xem, ban ngày thì ngay thẳng thư sinh, ban đêm thì lại biến thành loài động vật hoạt động bằng nửa thân dưới, giờ cô mới thấm được câu không nên đánh giá một con người qua vẻ bề ngoài mà. Cô đứng nhìn hai người họ kịch tình mà không khỏi cảm thấy buồn nôn, cổ họng chợt khô khốc đầy vị chua chát, nhắm mắt lại để không rơi nước mắt, cô chậm rãi quay lưng lại, không thể xem được nữa, dù có thế nào, cũng đã đủ rồi, nên trở lại thôi, cơn đau buốt từ đầu lại khiến cô một lần nữa rơi vào tình trạng mê sảng, trong tâm trí cô lúc này, lại là một màu đen, đến lúc này đây, nước mắt cô mới rơi lã chã trên mặt, mạnh mẽ vậy là quá đủ rồi, dù biết họ không nhìn thấy cô, nhưng cô vẫn không muốn khóc trước mặt họ, cô không muốn thua cuộc, cô chỉ biết khóc, khóc cho sự ngu dốt, khóc cho sự ngây thơ, khóc cho sự tin tưởng, và cũng khóc cho chính cuộc tình đầu của cô, thanh âm nghẹn ngào lan truyền trong không gian tối tăm, cô vẫn nhớ lần đầu mà cô gặp anh, lúc đó là ở một cuộc hẹn hò nhóm, cô được Kiều Linh giới thiệu với anh, lúc đó, cô mới chỉ tuổi, là một cô bé ngây thơ, ngu ngốc, dễ thẹn thùng, cô nhớ y nguyên là hôm đó cô buộc tóc hai chúm rồi mặc quần bò áo phông, nhìn quê mùa kinh khủng, không chàng trai nào thèm để ý đến cô, cô đã rất bối rối và chỉ biết ngồi ăn nấy ăn để, đột nhiên anh đến và bắt chuyện với cô, trái tim cô lúc đó như ngừng đập, cô căng thẳng, cúi gằm mặt xấu hổ không dám nhìn anh, như nhận ra sự xấu hổ đó, anh vui vẻ hỏi han rồi gợi chuyện để nói với cô, cô cũng chỉ biết ậm ừ rồi thôi, và cũng không biết thế nào anh lại xin số cô, rồi sau đó hai người thường xuyên liên lạc với nhau, thường xuyên rủ nhau đi chơi, mọi chuyện diễn ra nhanh đến không ngờ, bố anh ấy đột nhiên mất, anh ấy tuyệt vọng, không ăn không uống, chỉ ngồi trong phòng im lặng ngắm nhìn bức ảnh của bố, cô lúc đó đã khóc rất nhiều vì anh, luôn luôn ở bên cạnh anh suốt khoảng thời gian anh tuyệt vọng, anh như đã có cảm tình với cô, vào một đêm, anh ôm lấy eo cô thủ thỉ rằng anh yêu cô, muốn cô làm bạn gái anh, lúc đó cô như vỡ òa lên súng sướng, cô gật đầu lia lịa, ôm chầm lấy anh, vào đêm hôm đó, cô và anh chính thức hẹn hò, và từ đó đến nay, đã được năm, cô yêu anh đã được năm, nhưng đấy là cô yêu anh, còn anh yêu cô? Có lẽ còn chưa đến ngày, lúc anh tỏ tình, chỉ là sự rung động nhất thời, chỉ vì cô ở bên cạnh anh, nên anh mới nghĩ rằng anh yêu cô, nhưng cô tin rằng đêm hôm đó, tình yêu mà anh dành cho cô, chắc chắn chỉ là sự thương hại, vì sợ cô sẽ dại dột làm gì đó, nên anh mới ở bên cô đến tận bây giờ, tất cả đều là thương hại mà ra, và đến bây giờ cô mới nhận ra rằng, mỗi khoảng khắc cô ở bên cạnh anh, đều có một ánh mắt dõi theo, mỗi lần cô động hay chạm gì đến anh, đều có một người xen vào, và điều đó, đã lí giải hoàn toàn hành động của Đặng Kiều Linh từ trước đến nay, cô đã hiểu rồi, tất cả, đều là do cô quá ảo tưởng, quá mơ mộng, quá chủ quan, và cũng quá yêu anh nên mới mù quáng như vậy, cô đã ngộ ra rồi, ngẩng khuôn mặt lem luốc lên, đôi mắt đầy hơi sương lơ đãng nhìn vào không trung, bờ môi đỏ mọng khẽ cong lên mấp máy " Trần Bảo Nhật, em không muốn yếu đuối nữa, trò chơi này, nên kết thúc đi thôi "
------------------- Hết chương -------------------