Một giọng nói trầm ổn mà vô cùng kiên định cất lên. Làm cho khán phòng có chút trở bnên yên lặng. Tất cả mọi người hướng mắt về phía cửa. Tò mò muốn biết xem chủ nhân giọng nói này là của ai. Trong đó, không ngoại trừ cô. Thời khắc lương thần bước vào trong vô cùng đúng lúc. Khiến cho tim của nhan y hàn có chút lệch nhịp. Nhưng cô khẳng định. Chỉ là một chút thôi. Không hơn không kém! Lương thần bước vào đúng lúc. Cô cảm giác. Giống như là anh hùng cứu my nhân. Bạch mã hoàng tử cứu công chúa. Hắn bước vào trong. Nở nụ cười đầy mị lực. Đi qua cô. Còn cố tình nháy mắt với nàng một cái. Ai ngờ. Nàng không bận tâm. Quay mặt đi chỗ khác. Hắn nhún vai. Sau đó nhìn những ánh mắt xung quanh. Tự tin nói:
"Tôi có thể làm chứng. Vì tôi là người cứu nhan tiểu thư."
Mọi người ngạc nhiên. Bàn tán xôn xao. Nhưng ngạc nhiên hơn cả. Chính là cô. Hắn thực sự là người đã cứu cô? Không ai khác. Lại chính là lương thần? Nữ chính nghe những lời này. Cô ta cúi đầu xuống. Che khuất đi ánh mắt giận dữ. Một hồi. Lăng yên ngẩng đầu lên. Nở nụ cười thuần khiết.
"Thật sự là anh đã cứu y hàn ư? Tôi thay cô ấy. Cảm ơn anh nhiều lắm. Rất cảm ơn anh. Nếu không có anh. E rằng tôi đã mất đi người bạn mình hết mực coi trọng này."
Ánh mắt cô ta hướng về cô đầy vẻ thân thiết. Nhìn cái con khỉ! Cô muốn nôn vào mặt! Giả tạo. Sao cô ta không đi làm diễn viên nhỉ? Thật đáng tiếc. Quả nhiên rất xuất sắc. Cô ta đã làm cho mấy vị khách ở dưới bàn tán xôn xao:
"Lăng yên tiểu thư thật cao thuợng"
"Thật tốt bụng"
"Là nhan y hàn không biết tốt xấu. Đã không xem trọng. Còn luôn muốn hãm hại"
Lăng yên nghe được những lời này. Gương mặt càng diễn đạt tốt hơn. Làm mọi người đồng cảm. Lương thần gật gật đầu. Mỉm cười nói:
"Không có gì. Chuyện nên làm mà. Vậy bây giờ. Các người có nên đàng hoàng xin lỗi cô ấy lại lần nữa ko?"
Lăng yên đứng hình trong chốc lát. Mọi người cũng im lặng. Đều đang nghĩ về chuyện gì đó. Một hồi. Cô ta mới nói:
"Ý anh là sao? Tôi...thực sự không hiểu"
"Ý tôi là thế này. Vừa nãy. Mấy người vu oan cho cô ấy đăng tin tức này để hãm hại mấy người. Bây giờ tôi tới đây chứng minh. Không phải người của đường gia cứu. Vậy đã đủ làm sáng tỏ sự thật hay chưa?"
"Anh...anh không phải người của đường gia sao?"
Hắn nhún vai.
" Đương nhiên là không phải! Tôi làm gì có phúc phận đó chứ. Phải không đường thiếu?"
Hắn liếc mắt qua chỗ đường hàn.
Đường hàn nhìn hắn. Ánh mắt lộ rõ vẻ khinh bỉ chán ghét. Nói:
" Đương nhiên không phải"
Mọi người nghe câu này xong. Ngạc nhiên bàn tán xôn xao. Nói:
"thật không vậy?"
"Vậy có nghĩa đường gia thực sự là cố tình hãm hại nhan tiểu thư?"
"Thiên ơi. Ai mà ngờ được. Đường gia xưa nay leại tác phong như vậy"
Vào lúc này. Đường hàn lại cất giọng nói:
"Hắn quả thực không phải người của đường gia. Nhưng cũng không chắc chắn. Là người cứu nhan tiểu thư. Người này chỉ nói miệng. Hoàn toàn không đưa ra bằng chứng. Ở chỗ thuộc hạ của đường gia. Cũng có một người nói là đã cứu nhan tiểu thư. Cho hắn vào đây đi"
Mọi người ngạc nhiên bàn tán. Hướng mắt ra phía cửa. Gương mặt lương thần trở nên đầy lo lắng. Đường hàn và lăng yên thì vô cùng đắc ý. Người kia bước vào trong. Cúi đầu trước đường hàn. Dõng dạc nói:
"Tôi khẳng định. Tôi là người đã cứu nhan tiểu thư."
Mọi người lại ồn ào bàn tán. Nhan y hàn biết. Đây rõ ràng là một cái bẫy. Gương mặt lương thần biến sắc. Đường hàn quả nhiên không phải là dễ đối phó. Nhưng xin lỗi. Hắn đây cũng không phải hạng người. Ai muốn đụng là đụng