Lương thần đột nhiên thay đổi thái độ. Trên môi hiện ra một nụ cười. Đường hàn bất giác lo lắng. Hắn cười như vậy là có ý gì. Không lẽ hắn thực sự có chứng cứ. Không thể. Chứng cứ chỉ có ở đoạn video. Mà đoạn video đó. Hắn đã hủy. Làm gì có thể có. Vậy là thứ gì? Lương thần tiếp tục nói.
"Tôi có một bất ngờ. Các vị hãy cùng ngước mắt lên nhìn nào."
Mọi người nhìn lên. Một đoạn phim chiếu ra. Là đoạn phim của ngày hôm đó. Mọi người ngạc nhiên. Quả nhiên người cứu nhan tiểu thư là lương thần. Đoạn video tắt đi. Hắn mỉm cười. Tiếp tục nói:
"Nếu mọi người vẫn không tin. Tôi còn có nhân chứng"
Mọi người ngoảnh trước ngoảnh sau.
"Nhân chứng đâu?"
"Sao không thấy?"
Nhưng không ai ngờ. Nhân chứng lại chính là người của đường gia. Chàng thanh niên vừa mạnh miệng nói hắn là người cứu nhan tiểu thư. Đường hàn và lăng yên bất ngờ. Nghe chàng trai trẻ nói:
"Là tôi. Tôi không cứu nhan tiểu thư. Mọi việc là do đường tổng bảo tôi nói như vậy. Rất xin lỗi. Vì không nói rõ sự việc với mọi người sớm hơn."
Mọi người ngạc nhiên bàn tán.
"Thật không ngờ. Thực sự là đường gia cố tình."
" các người thử nói xem. Có thực sự là nhan tiểu thư đẩy lăng yên tiểu thư không?"
"Việc này bây giờ cũng không chắc. Chưa có chứng cứ rõ ràng thì làm sao biết lời lăng yên tiểu thư nói đúng hay không?"
Bao nhiêu câu bàn tán dội lên. Phóng viên chụp ảnh rồi đưa ra loạt câu hỏi cho đường hàn và lăng yên. Lúc hai người họ đang thất thủ. Cô và lương thần đưa mắt động tình nhìn nhau. Hắn liếc mắt ra hiệu cho cô. Cô lập tức tức hiểu ý. Mỉm cười bước lên nói:
" Đường tổng. Bây giờ các người. Liệu có chịu cúi đầu xin lỗi tôi không?"
Đường hàn và lăng yên nhìn nhau khó xử. Cuối cùng. Đường hàn cũng phải cắn răng mà cúi đầu trước cô:
"Tôi xin lỗi"
Cô mỉm cười:
"Rất tốt! Được! Tôi chấp nhận. Ngẩng đầu lên đi. Chuyện này đến đây coi như kết thúc. Tôi cũng không muốn truy cứu thêm nữa"
Cô quay sang nói với cận vệ của mình:
"Chúng ta về thôi"
Cô xoay lưng bước ra khỏi ngôi biệt thự cao lớn. Lương thần nhìn vẻ mặt hai người họ. Mỉm cười thật tươi. Nhún vai một cái. Sau đó cũng quay bước đi.
Ra khỏi ngôi biệt thự rộng lớn. Ngoài trời đổ mưa tự bao giờ. Lương thần đứng đó. Nhớ lại chuyện trước đây. Một giọng nói vang đến:
"Vì sao giúp tôi?"
Không nhìn thì hắn cũng biết là ai. Hắn mỉm cười. Quay lại nhìn cô nói:
"Bởi vì em xinh đẹp! Tôi làm sao có thể để cho một cô gái xinh đẹp bị bắt nạt như vậy chứ"
Cô im lặng nhìn hắn. Lương thần mỉm cười:
"Bởi vì không kẻ nào có thể bắt nạt em. Ngoại trừ tôi. Kẻ em ghét thì chính là kẻ thù của tôi. Kẻ đụng đến em thì chính là kẻ đắc tội với tôi"
Hai người im lặng. Nhịp tim cô lúc đó đập rất mạnh. Rất may mưa rất lớn nếu không cô sợ. Để hắn nghe thấy không biết sẽ như thế nào. Lương thần mỉm cười nói:
"Vì vậy mới nói. Tôi thích em là thật lòng á! Em tin tôi rồi chứ"
Cô thở mạnh một cái. Cái tên này thay đổi thái độ nhanh thật. Cô đá vào cẳng chân hắn. Quát lên:
"Không tin!"
Hắn ôm chân. Đau lòng nhìn cô xoay lưng bước đi.
"đừng đi mà. Em đối xử với ân nhân như vậy đó hả?"