Nhan y hàn mỉm cười, quay đầu lại, chắc là lương diệu hi tới rồi đây, cô đưa tay lên, vui vẻ cười tươi:
"xin chào..."
Nhưng sau khi nhìn thấy người đứng sau mình là ai, mặt cô cứng đơ, không nói ra thêm từ nào được nữa. Lương thần tươi cười nhìn cô:
"Mỹ nhân!"
Đáp trả lại sự nhiệt tình của hắn, cô đưa ra hai câu hỏi:
"sao anh lại ở đây? diệu hi đâu rồi?"
Lương thần vẫn tươi cười, chạy lên chiếc ghế chống cạnh cô ngồi vào đó:
"diệu hi dao cho anh một nhiệm vụ, chính là, thay con bé đi chơi cùng em! con bé không nói gì cho em biết sao?"
Cô ngạc nhiên, lương diệu hi, cậu được lắm, dám nối giáo cho giặc! tôi cho cậu biết tay. Cô liền lấy điện thoại ra, dự định bấm số lương diệu hi, ai ngờ, cô nàng gọi cho cô trước. nhan y hàn bất máy, đang định mắng cho cô nàng một trận, ai ngờ, vừa mở máy cô nàng đã nói một tràng với cô:
" y hàn, hôm nay đột nhiên mình có việc bận, không đến đó được, xin lỗi nhé! nhưng mà mình đã gọi anh lương thần đi hộ mình rồi đó, chúc hai người đi chơi vui vẻ, bye bye, mình đang gấp! thế nhé!"
Lương diệu hi cúp máy, vài tiếng tút tút hiện lên rất rõ. Cô bất lực quay sang nhìn lương thần, hắn chống cằm, mơ hồ nhìn cô. Cô thở dài một tiếng, dựa đầu vào cửa sổ. Gương mặt bất bình!
Qủa nhiên theo như suy đoán, ngồi trên máy bay cùng nhau, lương thần tuyệt đối không dễ dàng tha cho cô được nghỉ ngơi. Hắn nói liên hồi. Nói không biết trời đất là gì. Mà cô cũng chỉ biết gật đầu, nhưng trong lòng thì nghĩ:"tên phét lác! vô sỉ! mặt dày!chưa thấy tên nào lại tán gái như này!"
Cuối cùng, cũng đến được hàn quốc, lương thần ga lăng xách vali hộ cô. Bây giờ, theo giờ hàn quốc, là giờ chiều. Lương thần và cô ở nơi đất khách xa lạ, quay đầu nhìn xung quanh. Không khí thoáng đãng, dễ chịu, cô hít sâu một hơi rồi thở ra chậm rãi, nở một nụ cười yêu đời! hắn đứng ngay cạnh cô, mỉm cười say đắm nhìn. Đột nhiên, có một tên chạy thật nhanh, va vào hai người họ. Lúc va phải, tên đó cố tình bỏ gì đó vào trong túi của cô. Nhan y hàn giật mình, cô nhận ra, đưa tay vào túi áo:
"ví tiền!"
lương thần ngạc nhiên, lúc này, một cô gái xinh đẹp chạy đến, thấy chiếc ví cô cầm trên tay, cô ta giật lại, nói một tràng tiếng hàn quốc. Cô và hắn đều không hiểu, sau đó, một cảnh sát chạy đến, chuyện này có vẻ nghiêm trọng rồi đây. Cô thầm nghĩ như vậy. Cảnh sát nhìn hai người họ. Cũng nói bằng tiếng hàn, cả hai cũng không hiểu là gì. Cô biết cho dù bây giờ giải thích bằng tiếng việt cũng chẳng tác dụng. Nhưng vẫn nói:
"hình như có hiểu lầm rồi! chúng tôi là khách du lịch!"
Thấy cô gái và chàng cảnh sát có vẻ vẫn không tin, cô tiếp tục chuyển sang tiếng anh:
"tôi và anh ấy đếm hàn chơi, hai chúng tôi là khách du lịch"
Nhưng họ lại cũng không hiểu tiếng anh! từ đầu đến cuối, lương thần chẳng nói từ nào, cô lay hắn:
"Anh biết tiếng hàn không? giải thích giùm đi!"
hắn lắc đầu:
"lực bất tòng tâm! có nói họ cũng chẳng hiểu!"
Và như thế, cuối cùng hai người họ bị tạm giam. Cảm giác ngồi trong tù, thật sự chán trường, vô cùng chán trường. Cô lo lắng, đi đi lại lại, cầu mong cho mình được thả ra. hoặc có ai đó đến bão lãnh. Một lần ngồi tù là đủ đáng sợ rồi! Ngược lại với cô, lương thần tinh thần sảng khoái. Chẳng lo nghĩ gì, nhìn cô đi đi lại, ngáp ngắn ngáp dài, cuối cùng hắn cũng thoái mái ngủ một giấc. Cũng tốt, còn hơn là hắn nói nhiều! Một tên cảnh sát bước vào:
"lương thần, đi theo chúng tôi"
Hắn ngồi thẳng dậy, cô ngạc nhiên nhìn hắn ngạc nhiên, lương thần mỉm cười rạng ngời, nháy mắt với cô:
"không cần lo! anh đi chút rồi về! chúng ta lại có thể ở bên nhau!"
Cô thở dài, đến lúc này, hắn còn trêu cô được. lương thần bước vào trong trụ sở cảnh sát, phòng cảnh sát trưởng, anh thoải mái tựa vào ghế ngồi, một anh cảnh sát đẹp trai tươi cười, nhiệt tình chào đón anh:
"đại ca. chào mừng anh đến hàn quốc!"
lương thần tươi cười:
"Ngạo vũ! cảm ơn giúp đỡ. Nếu không có cậu, e rằng kế hoạch của anh đã sớm thất bại!"
Ngạo vũ cười:
"không cần khách sáo! anh em trong nhà! anh muốn tán gái. không lẽ em không ra giúp. Mà lương ca, chiêu này của anh quả thực lợi hại! ngay từ lúc bước đầu, anh giả vờ cho người cố ý làm hai người vào phòng tạm giam, đã vô cùng lợi hại! em tin, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ là chị dâu của chúng em!"
lương thần mỉm cười gian xảo, trong đầu hiện lên hàng chữ:" lừa cưới về!"
Ngay sau đó, cô cũng được thả ra, cô và hắn ra ngoài, đã là bảy giờ tối! bụng đói, mệt mỏi, đau đầu. Cô và hắn lái xe đi tìm khách sạn, khách sạn gần nhất ở đây. Cũng phải đi một tiếng mói đến! Một tiếng sau đến nơi. Cô và hắn vào trong, ột lúc sau, lại ra ngoài, đi tìm nơi khác. Nhưng khốn cho cùng, tìm đứt hơi mà tất cả đều đầy phòng! nhan y hàn và hắn ngồi trên xe, cô nói:
"xem ra tối nay chúng ta phải ngủ trên xe rồi!"
hắn mỉm cười:
"Cũng rất tốt, chỉ cần ở cạnh em, càng "trật chội" càng tốt!"
Cô đưa ánh mắt như tia laze nhìn hắn.
"ý của anh là gì chứ! trên xe anh dám làm gì quá giới hạn, anh cứ thử xem!"
lương thần xua tay:
" em yên tâm! anh chính là chính nhân quân tử!"
"phét lác!"
"anh nói thật mà.
Sau một hồi, đột nhiên anh nói:
" y hàn, đột nhiên anh nhớ ra một chuyện"
"chuyện gì?"
"anh nhớ ra, gần chỗ này anh có một người quen, chúng ta có thể lên đó ở"
Cô quay lại, quát lên:
"sao bây giờ anh nói! đồ khùng!"