Nhan Y Hàn nghe xong câu này, sự kiên nhẫn của cô đã mất đi rồi đấy! Trước kia là vì xem mấy đứa này dù gì cũng ít tuổi hơn mình, đâu thể bắt nạt con nít được. Vì vậy liên tục nhường. Nhưng giờ thì cô phát hiện ra, bọn trẻ trong thế giới này, khác xa hoàn toàn so với hiện thực ngoài kia! Không ăn đánh không xong! Cô nở nụ cười, nói:
"Tôi cũng nói cậu biết, tôi cho cậu ba giây, lập tức tránh đường cho tôi"
Cô bắt đầu đếm
"..."
"..."
"..."
Vũ Minh vẫn không tránh, tất nhiên là ngay lúc đó, cô lập tức xuất chiêu, nâng người cậu ta lên, nhẹ nhàng đặt thân hắn ta nằm dưới nền đất. Một đòn lật người vô cùng hoàn mỹ. Cô mắng thẳng vào mặt cậu ta:
"Cậu đấy! Thanh niên gì mà đầu óc toàn những chuyện nhăng nhít! Đang còn là học sinh cấp ba mà mất dậy với người lớn như vậy!"
Nói xong, cô một mực bước đi, để lại Vũ Minh đau ê ẩm dưới đất và cả Lăng Yên ngơ ngác nhanh chóng chạy lại đỡ hắn ta dậy.
Nhan Y Hàn đi vào trong lớp, ngồi xuống chỗ có Lương Diệu Hi, nói:
"Bà nó! Tức với bọn này thật đấy! Toàn gây sự trước! Bảo sao con nữ phụ nó không điên tiết lên mới là lạ!"
Lương Diệu Hi không hiểu chuyện gì, hỏi:
"Nữ phụ gì? Nữ phụ nào ở đây?"
Cô lắc đầu:
"Không có gì"
Lương Diệu Hi chu mỏ, lắc đầu, nói:
"Y Hàn, Lăng Yên nhờ tớ đưa cái này cho cậu"
Lương Diệu Hi đưa cho cô một thiệp mời màu tím, nhìn vào là biết, đây chính là thiệp mời lễ đính hôn của Đường Hàn và Lăng Yên. Lương Diệu Hi nói:
"Cô ta đưa cho tớ từ một tuần trước rồi. Nhưng nghe tin cậu phải trì hoãn chuyến du lịch, nên lễ đính hôn cũng bị trì hoãn tới tận hôm nay đó. Rõ ràng là cô ta cố ý muốn để cậu thấy. Nhưng không sao cả, dù gì bây giờ cậu cũng có anh tớ rồi!"
Nhan Y Hàn gật đầu mỉm cười. Nói:
"Tốt lắm, cô ta muốn chơi tớ? Con bé này nhịn lâu rồi. Bây giờ nên cho nó một bài học"
Lương Diệu Hi gật đầu một trăm cái tán thành.
Buổi học nhanh chóng kết thúc. Nhan Y Hàn nhanh chóng ra lấy đồ ra về, tránh để Lương Thần phải đợi cô lâu. Cô chạy về phía hắn, ai ngờ Đường Hàn cũng đang đứng ở đó. Cô thấy có vẻ như hai người họ đang nói chuyện gì. Đường Hàn thấy cô chạy đến, nhìn thoáng qua, vẻ không quan tâm. Sau đó nói gì đó với Lương Thần câu cuối, nghe xong, hắn chỉ cười nhạt, không có thêm cử động gì. Khi cô đi đến thì Đường Hàn cũng nhanh chóng bước đi. Cô vừa đến nơi, tiện thể hỏi hắn:
"Vừa nãy hai người nói chuyện gì vậy?"
Hắn nhún vai:
"Còn gì nữa, chắc chắn là hắn đến gây sự với anh! Bị anh chơi cho một cú, bây giờ kiểu gì cũng điên tiết lên!"
Cô chu mỏ, ra vẻ khinh thường, sau đó để hắn mở cửa bước lên xe. Lương Thần dường như thích loại xe này, ngày nào cô cũng thấy hắn đi landrover màu đen. Nhìn đẹp mà ha! Cô đột nhiên nhớ ra chuyện của Lăng Yên, quay sang hỏi hắn:
"Thần, tối nay đi cùng em"
"Em định đi đâu"
"Đến dự lễ đính hôn của Lăng Yên. Hôm nay em muốn làm cho cô ta bẽ mặt!"
Hắn cười:
"Được, vậy anh sẽ giúp em một tay!"
Cô lắc đầu:
"Không được! Lần này em phải chính tay bóp chết cô ta! lần trước đến phút cuối đều là có anh ra bảo vệ! Lần này em quyết tâm! Không nhường nữa!"
Hắn đưa tay xoa đầu cô:
"Được được, vậy anh sẽ không giúp em nữa. Để lần này em tự giải quyết"
Cô cười thật tươi, gật đầu hài lòng.
Buổi tối, cô mặc bộ váy dạ hội đuôi tôm ngắn đến đầu gối, màu xanh da trời rất nhạt, cánh tay áo màu trằng trong suốt, những viền bông hoa tyết trắng xóa, nhấn điểm ở chân váy và khung viền bờ vai. Mái tóc đen của cô búi lên, vài lọn xõa xuống dưới gương mặt nhỏ nhắn. Lương Thần đợi cô ở trước nhà, hôm nay, hắn mặc vest màu xanh dương, bộ vét vừa vặn như được may riêng cho hắn. Lương Thần hôm nay vuốt tóc. Đây là lần đầu tiên cô thấy hắn vuốt ngược mái tóc lên như vậy. Ừm... vẫn rất đẹp trai. Cô đột nhiên nhớ đến, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau. Lúc đó, cô thấy hắn, suy nghĩ đầu tiên chính là, đẹp trai thật! Cô đột nhiên nở nụ cười thật tươi, hắn đang lái xe, thấy cô bất giác cười như vậy, quay lại hỏi:
"Em cười chuyện gì vậy?"
Cô lắc đầu:
"không có gì"
Một lúc, cô đột nhiên nghĩ ra một chuyện, vui vẻ quay lại nói với hắn:
"Lương Thần!"
"Hử?"
Hắn quay lại nhìn cô. Thấy cái ánh mắt này... Là gì đây trời? Cô nói:
"Em muốn anh cắt tóc mái nửa chán chưa đến lông mày!"
Một câu tuyên bố rõ ràng vô cùng. Hắn suýt thì ngạc nhiên mà chết, nhưng rồi nhanh chóng tinh thần phản đối quyết liệt:
"Không được! Tuyệt đối không được!"
Cô năn nỉ hắn:
"Sao lại không được chứ? Cắt đi mà! Cắt một lần cho em xem thôi! Lương Thần..."
Bữa tiệc mở ra tại nhà chính của Đường gia. Hoa lệ, choáng ngợp. Chính là hai từ để diễn tả nơi này. Khách đông nườm nượp bớc vào. Cô cầm tay hắn, bước xuống xe. Đặt chân lên thảm đỏ, vô số ánh mắt nhìn vào hai người. Bọn họ vào trong bữa tiệc, Lương Thần liếc một cái, lập tức thấy Lương Diệu Hi và Mạc Phong. Hắn nhanh chóng kéo tay cô qua đó. Bọn họ vui vẻ chào hỏi nhau:
"Anh, Y Hàn, hai người cuối cùng cũng tới"
Lúc này, cặp đôi nhân vật chính bước ra. Chàng mặc vest đen lịch lãm. Nàng mặc bộ váy trắng mượt mà. Còn phải nói gì đây? Nam nữ chính một khi đã cặp với nhau thì chỉ có thể là vừa bước ra khiến cho thế giới loạn lạc! Mọi người điên cuồng ngắm nhìn trầm trồ. Lập tức trở thành chung điểm! Không thể rời mắt. Khí chất ngút trời. Lương Thần cúi xuống, ghé sát lại hỏi cô:
"Thấy sao?"
"Choáng ngợp!"
Lương Thần lắc đầu nhún vai:
"Choáng ngợp cái quái gì! Chúng ta còn choáng hơn gấp vạn!"
Cô mỉm cười, nói:
"Đợi em ở đây, em cho anh xem kịch."
Hắn gật đầu, cô cầm theo hộp quà bước lên trên. Mọi người nhìn theo bước chân của cô. Đường Hàn và Lăng Yên thấy cô bước lên. Ra vẻ khinh bỉ, không muốn nhìn, nhưng cuối cùng, Lăng Yên vẫn thiên thần, nói:
"Y Hàn, quả nhiên cậu sẽ đến. Mình biết mà, cho dù cậu thế nào, vẫn mãi là bạn mình"
Cô cũng vờ mỉm cười nhạt, nói:
"Lễ đính hôn bạn thân, làm sao tôi không đến được. Hơn nữa, tôi còn có quà cho cậu. Hy vọng với món quà này, cậu sẽ được hạnh phúc trọn đời"
Lăng Yên gật đầu:
"Nhất định vậy!"
Cô mỉm cười, đưa hộp quà cho cô ta, cô ta vui vẻ mở ra, một đôi vòng tay ngọc bích xanh lam sang trọng, nhưng kèm theo vào đó, là những bức ảnh nóng của cô ta cùng với một tên đàn ông khác. Cô ta ngạc nhiên nhìn cô. Cô cầm chiếc smartphone ra vẻ đắc chí, ghé sát lại, giống ôm cô ta, nói:
"không cẩn thận, tôi nhấn một nút, là tất cả đều biết đó"
Cô ta run sợ:
"Cô muốn gì?"
Cô mỉm cười:
"Đơn giản thôi, tôi chỉ cần cô vào lúc này, vứt bỏ Đường Hàn, trước mặt mọi người, sau đó quỳ xuống xin lỗi tôi"
Cô ta ngạc nhiên:
"Tôi tưởng cô từ bỏ rồi, không ngờ vẫn vậy"
Cô không thèm, nhưng cũng không muốn giải thích với cô ta, cô chỉ nói:
"Vậy cô chọn đi, cho tất cả cùng biết, để Đường Hàn bỏ rơi cô, hay cô bỏ rơi hắn?"
Cô ta run sợ. Cô nhìn cô ta mỉm cười. Ngón tay gần ấn xuống màn hình điện thoại thì cô ta thốt lên:
"Đường Hàn!"
Cô mỉm cười, vậy mà gọi là tình yêu mãnh liệt giữa nam và nữ chính sao? Một chốc là tan biến. Cô tiếp tục xem kịch hay, Lăng Yên nói tiếp:
"Hàn, em...em muốn hủy hôn"
Đường Hàn ngạc nhiên, mọi người rầm rộ, bàn tán xôn xao. Đám phóng viên nhanh chóng chen lấn nhau chụp ảnh. Đường Hàn ngạc nhiên hỏi:
"Em đang nói gì vậy?"
Lăng Yên quát lên:
"Em nói thật! Em muốn hủy hôn! Em muốn hủy hôn với anh! Đường Hàn! Em chán anh rồi! Chúng ta chia tay đi!"
Sau đó, cô ta nhanh chóng quay lại chỗ cô, nặng nề quỳ xuống, nói:
"Y Hàn, mình xin lỗi cậu, đều do mình không tốt. Mình sai rồi."
Cô cười thầm trong bụng. Chẳng phải cô muốn chơi trò giả nhân lắm sao. Bây giờ tôi sẽ làm theo cô, cô lập tức cầm ly rượu vang tạt thẳng vào mặt cô ta.