Cô hất ly rượu vào mặt Lăng Yên xong, tất cả mọi người ở đó, mặt mày tái mẹt ngạc nhiên đến mức không từ nào để nói. Lăng Yên tức giận đưa mắt nhìn cô. Bây giờ đến lượt cô dậy đời cô ta. Nhan Y Hàn dùng ánh mắt khinh bỉ, nói:
"Lăng Yên. Tôi thực sự không hiểu con người cô thế nào? Ban đầu, cô luôn nói tôi là người thứ ba xen vào hai người. Cô khuyên tôi bỏ cuộc, cô nói tôi tình yêu không thể cưỡng ép. Hết lần này tới lần khác, cô đều nói tôi có lỗi với cô. Nhưng bây giờ thì sao? Cô ngay tại lễ đính hôn của mình, từ bỏ người mà cô nói là tình yêu thật lòng dễ dàng như vậy, cũng không quan tâm đến cảm nhận của anh ấy ra sao, nói một câu tôi chán anh rồi. Sau đó lại quay ra quỳ xuống xin lỗi tôi? Lăng Yên à, cô làm người cũng phải biết tự trọng. Vô liêm sỉ quá, người ta khinh đấy!"
Lăng Yên tức giận, nhưng gượng ép bản thân không nói lời nào, cô nở nụ cười, trước sự ngạc nhiên của tất cả các con mắt ở đây mà bước xuống, còn nói lại một câu:
"Lăng Yên, cô nên xem xét lại cách sống của mình"
Sau đó, cô bước xuống, khoác tay Lương Thần, mỉm cười với hắn, nói:
"Chúng ta về trước thôi. Mớ hỗn độn này, để cho họ tự giải quyết"
Hắn mỉm cười, gật đầu:
"Được. Hôm nay em giỏi lắm, chúng ta về thôi"
Hai người nắm tay nhau đi ra khỏi đó. Lăng Yên ở bên trong, sắc mặt khó coi. Nhan Y Hàn, tôi nhất định không tha cho cô.
Lương Thần đưa cô về nhà, trời đã tối mịt mù, hắn tháo dây an toàn giúp cô, cô mỉm cười, định bước ra:
"Em vào đây"
Đột nhiên Lương Thần kéo cô lại, ôm cô vào lòng. Hơi thở hắn bỗng chốc nặng nề, cô cảm nhận được. Lương Thần chưa bao giờ như thế này. Cô hỏi hắn:
"Anh đang có chuyện gì sao?"
Hắn lắc đầu, hôn nhẹ lên mái tóc cô:
"Không có gì"
Hắn trả lời cô chỉ một câu như vậy. Mấy dạo nay, cô bỗng chốc thấy hắn ít nói. Lương Thần rốt cục là có chuyện gì. Cô hỏi hắn lại lần nữa:
"Anh có phải có chuyện gì không? Nói cho em biết đi. Em nhất định sẽ cùng anh bước qua, giống như anh luôn bảo vệ em vào những khắc cuối cùng. Anh biết không Lương Thần, em thực sự rất thích, rất thích, rất thích anh. Cũng không biết từ khi nào, đối với em anh trở nên quan trọng như vậy"
Lương Thần xoa đầu cô, cười:
"Nghĩ nhiều! Anh thực sự không có chuyện gì. Mau vào nhà đi"
Hắn thả cô ra, Nhan Y Hàn nhìn hắn một lâu, mới phát ra tiếng thở dài, nói:
"Vậy em vào đây, anh về cẩn thận."
Hắn gật đầu. Cô rời xe, vẫy tay tạm biệt hắn. Xe Lương Thần đi xa, cô nhìn theo bóng xe hắn mãi. Ch đến lúc khuất hết. Cô không biết nên làm gì, đáng ra hôm nay rất vui, tự nhiên lại cảm thấy lòng nặng như vậy.
Sáng ngày mai, quả nhiên như cô dự tính, bây giờ đi đâu cũng rầm rộ về bài báo, vớới đề tài:
"Lăng yên tiểu thư muốn hủy hôn ngay tại lễ đính hôn. Bị Nhan đại tiểu thư đứng ra dạy dỗ"
Lăng Yên hôm nay còn không vác mặt đi học. Cô ngồi cùng bàn với Lương Diệu Hi nghe họ nói chuyện:
"Nghe tin gì chưa?"
"Lăng Yên muốn hủy hôn ở lễ đính hôn hôm qua đó"
"Vậy sao? Nhưng lí do là gì?"
"Nghe nói, cô ta nói là chán Đường Hàn rồi"
"Đâu chỉ có vậy, cô ta còn quỳ xuống xin lỗi Nhan Y Hàn"
"Thiên ơi, đâu thể ngờ cô ta dễ dãi như vậy. Hôm nay còn không vác mặt đi học luôn kìa"
Lương Diệu Hi vui vẻ:
"Cậu nghe thấy không, bọn họ đang bàn chuyện hôm qua."
Cô không trả lời gì, Lương Diệu Hi gọi cô lần nữa:
"Y hàn. Cậu sao vậy. Y Hàn!"
Lương Diệu Hi đụng vào người cô, cô mới phát giác giật mình quay lại:
"Có chuyện gì sao?"
Cô lắc đầu, thực ra, cô chỉ đang nghĩ đến chuyện của Lương Thần. Cô rất lo cho hắn, thực sự rất lo.
Lương Thần ngồi trong một quán cà phê, nhận được một cuộc điện thoại. Hắn bắt máy, người trong đó, nói vài câu, hắn tắt máy, lập tức lái xe thật nhanh đi đâu đó.
Biệt thự Đường gia...
Người Đường gia mở cửa cho hắn vào. Hắn lái xe vào trong, như rất quen thuộc, hắn để xe vào trong gara ôtô. Sau đó, bộ dạng lịch sự, áo trắng quần âu phục chỉnh tề mà bước vào trong. Bên trong có Đường Hàn và vị bô lão trong nhà. Hai nam, một nữ. Đều là những người trung tuổi. Một bô lão trông già dặn nhất đứng lên, nói:
"Mày cuối cùng cũng vác mặt về cái nhà này!"