Trước cánh cổng, hai thị nữ với bộ váy kiều diễm thướt tha, hai tay chắp lại giỡ lên đằng trước mỗi khi có vị khách nào vào bên trong, gương mặt họ nhìn qua thì có vẻ như đang rất vui nhưng thực chất thì lại rất tiều tụy, xanh xao, giống như hai bông hoa sắp tàn bị bắt nở rộ. Ở cái nơi đầy nguy hiểm này, có lẽ họ cũng đã phải trải qua không ít sóng gió.
Thấy một thân ảnh ung dung, không nhanh không chậm, cười như không cười đang dần tiến tới, ánh mắt người nọ còn như đang nhìn vào hai nàng. Cả hai cô liền bất giác ngẩng đầu lên, thật hiếm để thấy một người nào lại có cái phong thái bình thản như vậy, càng lạ hơn nữa là người nọ còn đang nhìn hai thị nữ thấp hèn như bọn cô đây. Gương mặt không còn cúi gằm xuống nữa, vì sợ vô lễ mà cả hai cô mượn mình đang chào hỏi mà đều liếc mắt lên nhìn một cách tò mò.
Đập vào mắt chính là một nam tử tuấn tú, gương mặt trắng trẻo có khi còn hơn cả con gái, đôi mắt tràn đầy sự hiền lành nhưng lại rất xa xăm, giống như một vì sao sáng nhất bầu trời mà các cô không thể nào chạm tới, mái tóc dài đen mượt thả xuống như một dải lụa đen tuyền đối lập với màu da, lại như càng tăng thêm tính nổi bật hơn người của người nọ.
Minh Nguyệt đưa thiệp mời cho bọn họ, cũng cảm thấy ánh mắt chăm chú của bọn họ đang dán vào mình, liền nhẹ nhàng hỏi:
"Sao vậy?"
Thanh âm của người nọ tuy có phần lạnh lùng nhưng lại thanh thoát, dễ nghe, tuy nghe xa cách nhưng lại khiến người ta không ngừng muốn nghe tiếp, không hề xuất hiện cảm giác ghét bỏ nào. Không hiểu sao đối diện với người này hai cô lại không thể không muốn ôm luôn người nọ vào trong lòng, giống như được nhìn thấy mừa xuân trong mùa đông vậy, tay chân cũng trở nên luống cuống, một trong hai thị nữ bước lên cầm lấy phong thư để kiểm tra, người còn lại cũng xấn tới, tò mò muốn biết vị công tử như hoa như nguyệt này là ai. Nhẹ nhàng mở tấm thiệp mời ra, đôi mắt của hai cô lưu chuyển quanh thiệp mời rồi dừng lại trên dòng chữ:"Kính mời Hoàng đệ Minh Nguyệt..."
Cái gì?!! Không phải chứ, đây chẳng lẽ là vị ngũ hoàng tử mà người ta đồn là bị Hoàng Thượng ruồng bỏ đây sao?! Cái phong thái này, ánh mắt này, khuông mặt này, giọng nói này,...vậy mà lại chỉ là một vị Hoàng tử bị thất sủng?! Hai đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào dòng chữ dát vàng trên tấm thiệp, không thể tin nổi vào những gì mình nhìn thấy, cả hai cô đều không thể ngờ được thân phận của người nọ lại là...
Cuối cùng cũng bình tĩnh lại, tuy là có ngạc nhiên thật, những dù sao trên thực tế thì thân phận của người đối diện đây có là ai đi chăng nữa thì hai cô cũng chỉ là những thị nữ thấp hèn, dù có muốn mơ ước bay xa cũng không thể, bổn phận của hai cô chỉ là đứng đây, chào đón những vị khách sẽ được mời trong buổi mừng sinh thần chủ nhân của hai cô, còn những thứ khác, cũng không đến lượt hai cô dị nghị.
Người thị nữ được Minh Nguyệt đưa thiệp mời cho kiểm tra sau khi đã ổn định liền lễ phép trả lại bức thiệp rồi cung kính mời người nọ bước vào điện. Minh Nguyệt nhận lấy rồi quay ra sau lưng, hướng tới Tiểu Ngọc nãy giờ vẫn đứng yên ở đấy không nói gì, nói:
"Tiểu Ngọc còn đứng đấy làm gì? Đi thôi". Ít khi nhìn thấy cô nàng xuất thần như vậy, Minh Nguyệt cũng cảm thấy có gì đó là lạ, đợi đến khi Tiểu Ngọc chạy đến chỗ cô rồi cô mới tiếp tục hỏi:
"Có chuyện gì sao?"
"Dạ, không ạ. Chỉ là nô tì cảm thấy như chúng ta đã quên cái gì đó rồi thì phải?". Suốt cả dọc đường đi cô cũng nghĩ mãi nhưng vẫn không tài nào nhớ ra nổi đó là thứ gì, dường như là một thứ rất quan trọng mà cô đã quên khuấy đi. Mới vừa nãy cũng chỉ là đang trầm tư suy nghĩ để nhớ lại, ai ngờ điện hạ lại nhạy bén đến vậy.
"Mà chắc không có gì quan trọng đâu! Chúng ta đi thôi!"
"Ừm". Tuy vẫn cảm thấy lạ nhưng dù gì cũng đã tới đây rồi, vẫn là nên đi vào trong đã rồi tính tiếp.
Cả hai một chủ một tớ đi qua cổng, tiến vào bên trong điện.
Bên trong điện Hòa Nghi, những dải ruy băng trang trí được treo khắc xung quanh điện, kèm theo đó là những bông hoa đủ loại sắc màu hay những đồ vật trang trí khác, trông cũng không khác gì những bữa tiệc sinh nhật ở thời hiện đại, chỉ là quy mô lớn hơn rất nhiều. Ở đây cũng có rất nhiều người quyền cao chức trọng, nhìn qua thì chỉ là đang đến dự một buổi sinh nhật bình thường nhưng sâu bên trọng lại chính là đủ mọi loại âm mưu, đương nhiên mỗi người đến đây đều có những toan tính riêng của mình, nói là để mở tiệc nhưng thực chất cũng chỉ là cái vỏ ngoài để che đậy phần đen tối bên trong. Hiển nhiên cô đây cũng không muốn rước thêm phiền phức vào mình, cũng không cần phải tìm hiểu rõ quá chuyện nhà người ta làm gì, mục đích chính mà cô tới đây cũng chỉ là bước thăm dò đầu tiên, sẽ không gây ra sóng gió lớn gì, nhưng nếu có người muốn đẩy cô vào con đường chết thì đương nhiên cô sẽ khiến kẻ đó còn sống không bằng chết.
Hướng mắt xung quanh ngắm nhìn, cũng muốn ghi nhớ luôn một số người có quyền lực ở nơi đây, chắc chắn ở đây có rất nhiều tay chân của Thục phi, những người này tới đây phần lớn là để xu nịnh Thục phi, giúp cho con đường quan của mình phát tài hơn, hừ, sống ở trong tổ chức ngầm lâu, cô sao lại còn không biết những hành động kinh tởm này chứ.
Có vẻ như từ khi cô bước vào vì không khí quá đỗi náo nhiệt mà cũng không ai để ý đến cô lắm, cũng tiện cho cô quan sát. Đi một lúc nữa mới thấy có một thị nữ bước đến gần mình rồi nói:
"Người có phải là Ngũ hoàng tử điện hạ không ạ? Xin đi theo nô tì đến bàn tiệc"
"Ừm"
Đi theo thị nữ kia, phía sau vẫn có Tiểu Ngọc, cô ngồi vào chỗ bàn tiệc đã được bày biện sẵn của mình. Có vẻ như chỉ có những hoàng tử hay quan viên có quyền lực lớn thì mới được ngồi ở đây, những chiếc bàn chỉ cho một người ngồi, còn được sắp đặt rất gọn gàng, chạy dọc theo hai bên, để một lối đi ở giữa để ca múa, còn những người khác thì chỉ có thể ăn tiệc ở bên ngoài điện Hòa Nghi. Bên trong này cũng ít ồn ào hơn, cảm giác có vài phần uy nghi, nghiêm túc lạ thường. Cô có thể nhìn thấy đối diện với mình chính là hai cô gái rất xinh đẹp, trang sức họ đeo cũng rất nổi bật, suy nghĩ một hồi cô mới nhớ ra hình như đã nghe Tiểu Ngọc nói tên cẩu Hoàng đế có hai vị công chúa, vậy có lẽ là họ rồi, chỉ là cô không có ấn tượng với tên của họ lắm. Đang định quay đầu hỏi Tiểu Ngọc thì cô đã nghe thấy âm thanh trả lời phát ra từ người sau lưng:
"Điện hạ à, hai người đối diện với người chính là hai vị công chúa duy nhất của Lương Yên Quốc. Cái người mặc chiếc váy đỏ thêu lụa chính là Nhị công chúa-Phong Lan, còn cái người mặc chiếc váy màu xanh ngọc bích kia là Tứ công chúa-Lâm Băng"
Tiểu Ngọc chính là muốn nhắc nhở vị điện hạ có phần hơi đãng trí này của mình, cũng tại bởi lần trước đến tên của Đại hoàng tử điện hạ mà điện hạ còn quên, nếu như tí nữa "bệnh" lại bộc phát thì sẽ rước vào rất nhiều rắc rối.
Minh Nguyệt cũng chỉ "Ừm" một tiếng, những gì muốn hỏi thì chưa hỏi Tiểu Ngọc cũng đã nhắc cho rồi, cô cũng không còn lí do gì để mà nói nữa, mà phải nói Tiểu Ngọc giống như là hiểu tâm cô vậy, biết trước được cô muốn hỏi gì luôn. Vậy là cô có hai người chị a, không biết là họ như thế nào nữa. Tí nữa phải ra "chào hỏi" mới được.
"Hoàng huynh, lại gặp nhau rồi". Giọng nói mang đầy tính trẻ con cất lên, cái này thì không cần Tiểu Ngọc phải nhắc cô cũng biết rõ là ai.
Thất Minh từ đằng xa đi tới, vẫy vẫy tay rồi ngồi ngồi bàn xuống ngay bên cạnh bàn của của cô.
Ngay khi Thất Minh vui vẻ ngồi xuống thì cũng là lúc một giọng nói cất lên:
"Khai tiệc"
- -------------------------------------
Mong các bạn ủng hộ mình nhiều hơn!
Mời đón đọc "Hồ yêu, nàng là của ta"!