Giọng nói phát ra từ một thị nữ,có vẻ như vào tầm khoảng đến tuổi, thoạt nhìn có thể thấy được đây là một người đã từng trải qua việc đời, cũng không dễ gần là bao, chắc hẳn là thị nữ thân cận bên người Thục phi đi, vậy chắc cũng biết ít nhiều chuyện "tối" trong cung. Hơn thế nữa việc cô đang nghi ngờ chính là không biết vụ Quý phi hãm hại cô có chuyền đến được tai Thục phi hay không. Nghe qua sự việc trong cung do Tiểu Ngọc kể, cô có thể thấy được thế cục đang chênh về hai phía: Thục phi và Quý phi. Chắc chắn giữa bọn họ đã xảy ra nhiều vụ đấu đá ngầm lẫn nhau, dù sao vị trí Hoàng hậu cũng đâu chỉ là một cái ghế thích thì ngồi vào được. Nắm giữ vị trí này, chẳng khác nào đã có được gần một nửa Lương Yên Quốc, không chỉ được người đời ca tụng xưng hô là mẫu nghi thiên hạ, mà còn là một cái cột trụ vững chắc do gia tộc của mình có chỗ đứng trong cảnh người tranh ta giành này.
Ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng ánh mắt của cô chuyển hướng, không nhìn về phía thị nữ già kia nữa, bây giờ cô đang chờ sự xuất hiện của một "nhân vật" khác, cũng chính là "trung tâm" của bữa tiệc mà mọi người đều đang mong chờ này: Thục phi nương nương.
Bên cạnh cũng có thể nghe thấy tiếng rên rỉ của Thất Minh.
"Ai~...sao lại chán như thế chứ?..."
Đã quay người sang nhìn rồi nên cô cũng thuận miệng hỏi luôn:
"Đệ từng gặp Thục phi nhiều không? Cảm người như thế nào?"
Có vẻ như cuối cùng đã có đối tượng chủ động bắt chuyện với mình nên tuy hơi có chút nghi ngờ vì sao Hoàng huynh lại hỏi như vậy nhưng Thất Minh vẫn liến thoáng trả lời:
"Thục phi ấy à...um...đệ không nghĩ bà ta là một người phụ nữ tốt, mỗi khi nói chuyện với bà ta thì đệ lại thấy nổi hết cả da gà, cũng không phải là đệ không biết bà ta có thù địch với mẫu thân của ta, mẫu thân ta cũng không ưa gì bà ta, chỉ là ta thì có liên quan gì cơ chứ, hai người họ đánh nhau thì đánh nhau, lôi ta vào làm gì?"
Cách nói của Thất Minh giống như là tự nói chuyện với mình thì đúng hơn, sau khi nói xong thì nở với cô một nụ cười tươi rói. Đã được đà nên cô cũng thuận miệng hỏi thêm:
"Vậy đệ có nhận xét gì đối với Phụ hoàng?". Dù sao thì cô cũng đã biết kha khá về nhưng người có quyền lực trong chốn thâm cung này, nhưng còn về một người nữa còn quyền lực hơn, cai quản cả Lương Yên Quốc, người mà sau này cô sẽ phải đối đầu để dành cái ngai vàng biểu tượng cho uy quyền và quyền lực đó.
"Cái này thì ta không rõ lắm, chỉ là theo ta thấy Phụ hoàng là một người ít nói, lạnh lùng, dù sao ta cũng ít khi được gặp người, người cũng rất bận rộn, đến ngay cả ngày như hôm nay Phụ hoàng cũng không có đến...Vậy đó! Huynh còn gì muốn hỏi nữa không?"
Nhận thấy Thất Minh đã hơi có một chút nghi ngờ nên cô cũng dừng lại không hỏi nữa, đáp lại bằng một nụ cười rồi quay đi. Dù sao cô cũng đã có chút ít thông tin, mặc dù còn muốn hỏi thêm về Đại hoàng tử và Tam hoàng tử nữa, nhưng chắc họ cũng sẽ khôn ngoan hơn Thất Minh, dù sao cũng là con của Thục phi, nếu là cái kiểu ngốc ngốc thì lại càng tốt, đỡ mất công cô lại có thêm một phiền toái. Còn đối vị Phụ thân của cô a~, chắc chắn chính tay cô phải giết ông ta.
Trong điện Hòa Nghi, bởi câu nói "khai tiệc" của thị nữ kia nên đã có phần náo nhiệt, mọi người quen nhau thì nói cười trò chuyện, còn riêng không quên ai như cô đây thì chỉ đành ngồi uống nước xem ca múa. Cũng có nói đôi ba câu với Thất Minh để tránh bị nghi ngờ về mấy câu hỏi lúc trước, nhưng chỉ bắt chuyện được một chút bởi vì cô sợ nói nhiều sẽ bị lộ mình không phải Minh Nguyệt "thật". Thỉnh thoảng cô cũng có để ý đến hai vị Hoàng tỷ của mình, nhưng chỉ thấy các nàng nói cười rất bình thường nên cũng thôi.
Giữa đại điện, những vũ công với thân hình thon dài, trắng muốt, chiếc váy dài màu hồng phấn được gắn những con bướm nhỏ trắng muốt trải dài từ đuôi áo cho đến phần eo thon thả, đôi tay với những dài lụa được những vũ công thực hiện các vũ điệu thì giống như được nhìn thấy những cơn gió ấm áp của mùa xuân với những chú bướm trắng bay rập rờn xung quanh. Âm nhạc thời này cũng rất nhẹ nhàng mà thâm thúy, truyền cho người ta cái cảm giác yên bình khó có được. Nghe những điệu nhạc này tự dưng cũng làm cô nhớ tới trước đây cô cũng đã từng học qua một loại nhạc cụ, hình như lần đó là do đối tượng mà tổ chức giao cho cô giết một người khá mê nhạc cụ, nên cô cũng có học qua một loại âm nhạc để tiếp cận người đó, sau khi giết được hắn rồi thì cảm thấy mình khá là có thiên phú về âm nhạc, thỉnh thoảng lại ngồi ở trên một nóc nhà cao tầng nào đó mà làm một bản nhạc, ngắm nhìn ánh trăng huyền ảo, màn đêm như một dải lụa được rắc vài ngôi sao, cũng phần nào xua đi được mùi máu tanh nồng nặc luôn có trên tay cô.
Ngừng lại suy nghĩ về quá khứ, rõ ràng cô đã ngăn cản đầu óc mình quên hết tất cả đi rời, nhưng có lẽ điều đó là không được, việc quên đi một người hay một thứ thật chẳng dễ như ta tưởng, có lẽ sau nhiều năm ta cứ ngỡ đã quên được hết tất cả, nhưng khi nghĩ lại mới thấy thật ra là tại do có quá nhiều thứ cần phải suy nghĩ nên những thứ mà mình muốn quên đi đó chỉ là tạm thời bị lẵng quên mà thôi, chứ nếu lúc nào đó chúng ta quay đầu lại suy nghĩ về nó, sẽ thấy được nó luôn ở trong đầu chúng ta, không tài nào tháo ra được.
Thoát khỏi dòng suy nghĩ kì lạ của mình, ánh mắt cô hướng lên cái ghế được đặt ở vị trí trung tâm kia, chiếc ghế vẫn còn trống, nhìn qua thật lạnh lẽo, có lẽ nó đang chờ chủ nhân của nó ra ngồi.
Thị nữ già vừa nãy sau khi khai tiệc liền lui về, nhưng giờ lại một lần nữa trở ra, vẻ mặt có mang vài phần kính trọng hơn lúc ban đầu, cất cao giọng để mọi người có thể nghe thấy, nói:
"Thục phi nương nương tới!"
Ha, cười lạnh một tiếng, khóe miệng cô khẽ nhếch lên.
Cuối cùng thì "nhân vật chính" cũng tới!