Tuy giọng nói của Thục phi đầy sức bình tĩnh, nhưng nghe qua hẳn ai cũng có thể đoán ra được vốn dĩ câu hỏi này chẳng phải để hỏi, rõ ràng là mang tính khiêu khích ngầm. Nếu như Minh Nguyệt đã nói là mình có thể đàn, sáo, nhảy, cung,... thì chắc chắn "hắn" phải làm được theo như những gì mình đã nói, bây giờ nếu Thục phi nói thêm một câu như muốn khẳng định khả năng "hoàn hảo" của Minh Nguyệt, lỡ mà "hắn" không thể làm được, hoặc là làm không hay thì cũng đồng nghĩa với tội ăn nói xằng bậy, chẳng phải là càng bôi nhọ thêm danh tiếng đã xấu lại càng xấu này của mình sao?
Mọi người trong điện tuy chẳng ai nói lời nào nhưng nhìn nhau qua ánh mắt của đối phương cũng đủ nói lên ai cũng đang có cùng một suy nghĩ giống nhau, rồi tầm mắt của tất cả như đang dừng lại trên người vị hoàng tử giữa đại điện kia. Chỉ thấy người nọ nghe xong câu nói kia vẫn không hề nhụt chí lo lắng, ngược lại còn rất tự tin, trên gương mặt toát lên vài tia sắc bén, đôi môi gương một nụ cười đầy thâm ý, đôi mắt phượng trở nên sáng quắc, khiến người ta nhìn vào cũng phải thấy mình yếu thế mà thụt lùi vài bước.
Cảm nhận được phía xung quanh mình là bao con mắt như đang mòn mỏi chông chờ từng cử chỉ hành động của y, Minh Nguyệt đành phải lờ đi tất cả, vẫn hướng lên phía trên, nói:
"Tất cả. Ta đều làm được"
Thực ra cô còn muốn nói thêm rằng mình còn có thể giết người nữa, nhưng nghĩ lại lại cảm thấy không ổn, dù sao đây cũng là nơi đông người, nói ở đây thì hình như không được hay cho lắm, thành thử phải buông bỏ ý nghĩ đó. Chứ nhỡ mà bây giờ cô oang oang nói rằng mình có thể giết người, nhỡ mai này mà có ai chết thì chẳng phải người đáng nghĩ nhất là cô sao?
"Ha ha ha...Giỏi! Giỏi lắm! Vậy ai gia cũng sẽ không phụ món quà đặc biệt này của ngươi, cũng sẽ không bắt ép làm khó ngươi. Hôm nay là sinh thần của ta, không nên động chạm đến đao kiếm, vậy hay ngươi sáo cho ta một khúc. Thế nào?"
Thục phi ngồi phía trên vừa vỗ tay vừa cười, nhìn rất sảng khoái, không khí căng thẳng trong điện cũng giảm đi được phần nào. Có vẻ hôm nay tâm trạng tốt, coi như Ngũ hoàng tử thoát được một mạng, chỉ là còn phải xem "hắn" thổi sáo như thế nào nữa, dù gì cũng chỉ là một vị hoàng tử gần như bị vứt bỏ, sao còn có thời gian đi luyện cung thổi sao đánh đàn được? Mà nhỡ có không hay thì dù Thục phi tha cho cũng sẽ bị mọi người đồn là đường đường một vị hoàng tử mà ngay cả thổi sáo cũng không biết, có khi còn bị nói tệ hại hơn là ăn nói điêu ngoa, bốc phét. Đương nhiên vụ việc này sẽ không dính líu gì tới Thục phi, có lẽ là nàng đã tính trước rồi, dù "hắn" có làm gì, hay hay không hay đi nữa thì cũng chẳng liên quan gì đến mình, quả là một người phụ nữ quỷ quyệt.
"Vậy mời Minh Nguyệt". Ngay sau câu nói nhẹ như bông của Thục phi, một tì nữ liền dâng hai tay đưa cho cô một cây sáo. Quả là người giàu có khác, nhìn qua cũng đủ biết đây là đồ xịn. Cây sáo được làm bằng cẩm thạch hiếm, màu xanh ngọc bích, bên trên được khắc biết bao là họa tiết hoa văn tinh tế mềm mại mà mang đầy sức hút, tuy được làm bằng thạch quý nhưng lúc cầm lên lại nhẹ nhàng, chiều dài và độ rộng cũng vừa đủ.
Vì lâu không được cầm sáo nên khi chạm vào cô kìm lòng không đặng mà xoay vài vòng trên các khớp ngón tay của mình một hồi, như muốn chào hỏi người bạn mới, rồi vuốt ve trên những họa tiết trên đó một cách nhẹ nhàng. Thực ra cô muốn Thục phi ra lệnh cho mình dùng kiếm hoặc cung thì hay hơn, nhưng cũng may là thổi sáo. Lúc khi còn ở hiện đại, nhạc cụ cô học thêm đó chính là sáo, cũng bởi cô thích nghe cái tiếng thanh thoát mà trong trẻo của nó nhất, nhạc cụ này cũng nhỏ gọn, nếu như gắn thêm vài ám khí vào trong đó để giết người thì cũng dễ như trở bàn tay.
Có vẻ như thấy cô mãi không thổi mà chỉ cầm trên tay, Thục phi nhắc nhở:
"Minh Nguyệt sao không thổi đi, đừng làm ai gia cứ phải chờ thế chứ!"
"Minh Nguyệt sao có thể để người phải chờ được chứ!"
Ngay sau đó, cô nhẹ nhàng nhấc tay cầm sáo của mình lên, đặt trước bờ môi hồng phớt, tay còn lại đặt lên các lỗ sáo, những ngón tay thon gầy trắng toát không giống với của nam nhân đó khi đặt lên cây sáo thì như làm hòa hợp cả người lẫn sáo vào nhau, độ tập trung cũng trở nên cao độ, mắt phượng rũ xuống đầy mê người, khóe miệng khẽ mở...
Trong gian đại điện, mọi người đang im lặng nín thở nghe tiếng sáo, bỗng tai họ cảm nhận được một tiếng du dương nhỏ nhẹ, âm vang lúc đầu rất nhỏ, khiến cho người ta như khao khát được nghe nhiều hơn, rõ hơn. Tiếp theo đó, họ lại nghe được một điệp khúc dài trầm bổng rõ ràng mà thanh thoát, mềm mại mà trong trẻo, như muốn đưa hồn người ta vào cõi mộng, cả đại điện trước đó đã lặng ngắt như tờ, bây giờ vẫn vậy, ai cũng như đang tận hưởng cái khoái cảm nhẹ nhàng yên bình khó có được này, bên đầu họ không còn những toan tính, âm mưu, chỉ là những âm thanh của tiếng sáo reo rắt trong tai, giống như nó có một phép thuật diệu kì vậy. Sau màn điệp khúc mở đầu là một loạt những bài hát khác, mỗi bài, tiếng sáo ấy lại thổi nó theo một cường độ sắc thái khác nhau, lúc thì buồn, lúc thì vui, khi thì khóc,... tuy vậy, cứ mỗi một bài mới, mọi người lại không thể quên được âm hưởng của bài cũ, có thể nói là thấm tận tim can. Mà người đang tập trung thổi sáo bên kia cũng không ngừng thổi, giống như người nọ đã và đang dẫn dắt tất cả mọi người theo nhịp độ của tiếng sáo.
Sau khi đã thưởng thức đến đã đời, tiếng nhạc dừng hẳn, mọi người ai cũng nhìn về phía bóng lưng ấy, chỉ thấy người nọ chẳng nói chẳng rằng, nhẹ nhàng hạ tay xuống. Ai cũng muốn hoan hô vỗ tay nhưng mới chợt nhớ ra trong đại điện hiện giờ còn có một người nữa. Thế là đồng loạt tầm mắt hướng về phía Thục phi đang ngồi trên cao kia. Chỉ thấy người nọ sắc mặt không vui không buồn, cũng chẳng nói năng gì.
- -------------------
Dạo này mình bận học quá! Không biết mọi người đã thi chưa? Chúc ai cũng có một điểm số cao.
Mong mn ủng hộ mk nhiều hơn!