Cái biểu cảm này của Thục phi thật khiến cho người khác khó lòng mà phân biệt được rằng nàng đang vui hay giận. Dù sao thì chủ của bữa tiệc hôm nay cũng chính là nàng, đúng là tiếng sáo của Minh Nguyệt hay thật nhưng nếu chủ tiệc mà cho là không hay thì họ cũng ngại vỗ tay, với lại nhỡ mà làm phật ý mất lòng người có địa vị cao như thế cũng không tốt. Thế là cả đại điện cùng nín thở chờ đợi.
Thất Minh ngồi bên này cũng không khỏi thấp thỏm, thật sự y chưa từng được nghe rằng Ngũ ca của y biết thổi sáo bao giờ, vậy mà hôm nay mới được thấy, quả thật là rất hay, nhưng y thấy lạ là dù tiếng sáo đã thổi xong rồi, vậy mà chẳng thấy có một bóng người nào vỗ tay khen hay, thế là chỉ đành im lặng theo họ dù chẳng hiểu gì cả, trong tâm vẫn cảm thấy có phần hơi khó chịu ray rứt.
Cho dù cả đại điện có như thế nào đi chăng nữa thì Minh Nguyệt đây vẫn "tâm bất biến giữa dòng người vạn biến". Cô chỉ đơn giản là thong dong, dù sao bảo cô thổi thì cô cũng đã thổi rồi, giờ chỉ đành đi đến đâu thì tính đến đấy, biết làm sao được đây a.
Thục phi ngồi trên cao kia cũng có thể cảm nhận được hết tất cả suy nghĩ của những người phía dưới, hình như lúc trước nàng đã quá coi thường Ngũ hoàng tử, chỉ nghĩ hắn là một tên phế tử chẳng hơn chẳng kém, cũng sẽ chẳng bao giờ ảnh hưởng đến sự nghiệp của con trai nàng. Nhưng giờ đây những suy nghĩ đó đã hoàn toàn thay đổi, nếu như hắn có thể thổi sáo, vậy đương nhiên dù nàng hôm nay có không cho hắn thổi sáo mà đặt ra một yêu cầu khác thì với vẻ mặt bình thản kia của hắn thì việc này chỉ dễ như trở bàn tay, cộng thêm với lại từ trước đến giờ tài năng này của hắn chẳng ai phát hiện ra cả, chứng tỏ từ trước tới giờ hắn chỉ đang "giấu mình", chờ đến thời cơ thì mới hành động, và có lẽ cái "thời cơ" đó chính là hôm nay, bây giờ nàng đang cảm nhận được người đang đứng dưới nàng đây đã gieo lên một hồi chuông của sự trở lại thật sự, có lẽ con ả Quý phi kia luôn luôn muốn giết cái gai trong mắt này quả là không sai mà, chỉ là cái gai này từ bây giờ sẽ không chỉ được nhổ bởi Quý phi nữa mà sẽ có cả Thục phi nàng!
"Ha ha ha, hay, hay lắm, Ngũ hoàng tử của chúng ta thật là tài đức vẹn toàn a". Giọng điệu mang đầy tính khen ngợi vui vẻ cất lên, Thục phi bày ra vẻ mặt đúng là vui hết sức có thể, khiến cho không khí trong điện giống như phần nào được bỏ đi một lớp áp lực.
Sau lời khen ngợi của Thục phi, mọi người cũng giống như được giải thoát, thi nhau vỗ tay, trong đó Thất Minh là người vỗ to nhất, rõ ràng nhất. Minh Nguyệt quay xuống mỉm cười với y một cái cho sự nồng nhiệt này rồi lại hướng lên phía trên, nói:
"Đa tạ Thục phi đã khen, Minh Nguyệt tài hèn sức mọn thật không dám nhận"
Y nói như vậy nhưng vẻ mặt vẫn cười hiền hòa, chẳng có vẻ gì là "không dám nhận", ngược lại còn giống như đang mỉa mai lời khen của Thục phi quá giả tạo.
Nhưng người nọ ở trên vẫn không tức giận, chỉ lại ngon ngọt nói:
"Vậy Minh Nguyệt có muốn ai gia thưởng cho cái gì không?"
Thật sự bây giờ nàng nghĩ rằng có khi Minh Nguyệt còn giỏi hơn cái thằng Thất Minh chỉ biết dựa vào hơi mẹ kia, muốn thu phục được hắn là điều khó có thể tưởng tượng được.
"Thục phi nói vậy làm Minh Nguyệt vừa vui vừa sợ, vui vì được người khen, nhưng sợ vì mình chẳng có công gì mà lại được thưởng, vả lại đây là món quà mà Minh Nguyệt tặng cho nương nương, sao lại có lẽ người tặng lại được người được tặng tặng lại"
Từng câu từng chữ của hắn nghe qua thì chẳng có lấy nửa phần bất kính, nhưng nếu thông minh thì có thể thấy được Ngũ hoàng tử thật sự là một con người thâm sâu khó đoán, lời lẽ nói ra đều thập phần sắc bén, không để lộ ra chút sơ hở nào.
"Minh Nguyệt lại nghĩ nhiều rồi, chỉ là bản cung muốn thưởng gì đó cho món quà đặc biệt này của Minh Nguyệt thôi, nếu ngươi không thích thì thôi vậy"
"Thưởng thì Minh Nguyệt không cần, chỉ mong lấy được nụ cười trên gương mặt Thục phi là được"
"Vậy bản cung nên cười nhiều một chút?"
"Mỗi một lần cười thì Minh Nguyệt đảm bảo Thục phi đây sẽ trẻ ra thêm một tuổi"
Hừ! Ngươi cười càng nhiều ta lại càng có hứng lấy cái đầu trên cổ ngươi hơn!
"Minh Nguyệt thật biết trêu bản cung nha"
"Đâu dám, đâu dám, Minh Nguyệt chỉ là đang nói sự thật mà thôi"
Cả gian đại điện lặng nghe hai người đối đáp mà chẳng dám hé răng nửa lời, thật là lần đầu tiên thấy Ngũ hoàng tử có gan như vậy, còn dám đối đáp cùng với Thục phi, hơn nữa còn rất nhanh nhẹn, lưu loát, giống như đang nói chuyện bình thường, rõ ràng lúc trước hắn đâu có như vậy, bắt chuyện một cái là né mặt ngay, chẳng lẽ sau lần rơi xuống nước kia đầu óc trở nên minh mẫn hơn rồi?
Thục phi trên kia có vẻ như đã buông tha, thôi không hỏi vặn vẹo nữa, nhẹ nhàng nói:
"Vậy ta cũng không muốn làm khó Minh Nguyệt nữa, bản cung thực sự đã rất vui vì món quà của ngươi, cũng sẽ mỗi ngày cười nhiều thêm một chút a"
"Đa tạ". Minh Nguyệt cúi người nói xong câu đó liền lẳng lặng quay về chỗ ngồi của mình.
Sau món quà của Ngũ hoàng tử, các vị quan lớn nhỏ khác cũng thi nhau mang quà biếu tặng cho Thục phi, còn có người ngầm ý mang theo cả nữ nhi đi cùng với hy vọng con gái mình được Thục phi để mắt tới, sau này mà được vào cung cũng dễ sống hơn. Thật là một lũ cáo già phiền phức! Cô trở về lại chỗ ngồi của mình cũng không nói nhiều nữa, chăm chú quan sát từng người một, sau đó bảo Tiểu Ngọc ghi nhớ cho mình lai lịch của một số người.
"Điện hạ à, người cần ta ghi nhớ mấy thứ này là sao chứ?"
"Một số việc cần phải xử lý thôi, có lẽ đêm nay ngươi sẽ hơi mệt đấy"
"???..."