Thời điểm Minh Nguyệt cùng với Oanh Oanh cùng dắt tay nhau đi chợ dạo chơi, bỏ mặc mấy thuộc hạ còn đang loay hoay với nhiệm vụ. Oanh Oanh vui vẻ cầm tay cô, không phân biệt giàu hay nghèo, hoàng tộc hay thường dân, thoải mái mà ung dung dạo chơi.
Oanh Oanh ngẩng đầu hỏi:"Ca ca, huynh sẽ phải trở về sao?". Dù sao Lạc thành hiện tại cũng coi như đã trở lại được về với cuộc sống bình thường trước kia rồi, mà ân nhân của cô là một vị hoàng tử hiển nhiên phải sống trong Hoàng cung, sao có thể ở lại nơi này mãi được? Biết rằng phải rời đi, song cô lại không kìm được mà vẫn hỏi, có chút không nỡ, ca ca tốt như vậy...
Minh Nguyệt xoa đầu cô nhóc:"Ừm, sao vậy?"
Oanh Oanh lắc lắc đầu, lại hỏi:"Bao giờ thì huynh về?"
Minh Nguyệt suy tư phút chốc, sau đó trả lời:"Có lẽ là vài ba hôm nữa đi". Bởi vì thấy tình hình ở Lạc thành đã khấm khá hơn, tuần trước cô đã cho người thông báo việc này lên Hoàng cung, từ căn bệnh Thức Bạch, thuốc chữa Kì Nham đến việc nơi đây đã bình thường trở lại, đồng thời cũng thống kê hết số người bị nhiễm bệnh, chết vì bệnh, tuy số liệu không được chính xác hoàn toàn, song chỉ cần xem qua số người tử vong ước chừng cũng đủ khiến cho người ta nổi da gà lạnh cả người.
Nào có ai ngờ một tòa thành bình thường không có ai quản lại bị căn bệnh quái ác làm khổ tới chừng này? Cũng nào có ai ngờ đường đường là một vị hoàng tử lại hạ mình dấn thân vào nguy hiểm tới nơi dịch bệnh để tìm ra thuốc chữa cho người dân, cứu vớt cả một thành trấn từ trong bóng tối?
Lại nói sự việc dịch bệnh Thức Bạch theo lời của Trạch Thiên là do có người bên phía Tây Thục quốc đứng sau giật dây gây họa hòng âm mưu xâm lược nước ta, riêng việc này Minh Nguyệt không có bẩm tấu lên Minh Đế. Cô cảm thấy cái này phải có đủ chứng minh mới thuyết phục, nói suông bẩm tấu cũng không có làm được gì, ngược lại cứ để yên không đánh rắn động cỏ, chờ Trạch Thiên điều tra được gì rồi mới suy xét mà bẩm tấu.
Tấu chương của Minh Nguyệt được gửi đến Hoàng thành chỉ trong vòng bốn ngày là tới nơi, nghe nói Minh Đế sau khi đọc thư trước cả triều liền có vẻ rất cao hứng, hạ lệnh bảo cô có thể trở về, hình như lần này còn được thưởng lớn nha, thư triệu tập trở về Hoàng thành vừa được gửi đến ngày hôm qua, cô tính định khoảng hai ba hôm nữa sau khi đã ổn định hết ở đây thì sẽ trở về.
Oanh Oanh sau khi nói thời gian Minh Nguyệt ở đây ngắn như vậy thì có chút hụt hẫng, cô nhóc cúi đầu nhỏ giọng nói:"Sao lại sớm vậy chứ?..."
Minh Nguyệt nhanh nhẹn nhận thấy nhóc này đang buồn:"Này, rõ ràng em rủ ta tới đây chơi, bây giờ lại tiu ngỉu là sao hả?".
Cô bước vài bước lên phía trước, bỗng thấy vạt áo mình bị kéo, quay đầu lại mới phát hiện hóa ra là bị bàn tay nhỏ nhỏ như nắm bánh bao của Oanh Oanh nắm lấy. Cô nhóc cúi đầu, giọng nói cực nhỏ, nếu không phải do thính lực của Minh Nguyệt rất tốt thì căn bản đã không nghe ra.
"Về hắn...tên đó mặc áo đen trùm đầu nên muội không nhớ rõ mặt. Nhưng muội nhớ rất rõ một chi tiết, phía bên tay phải cầm lọ thuốc của hắn, có in hình một ngọn lửa đen...". Oanh Oanh càng nói, tay càng nắm chặt lấy vạt áo của Minh Nguyệt.
Cô nhóc nhớ lại cái đêm hôm ấy, người đàn ông xa lạ mặc áo trùm đen, dưới ánh trăng lạnh lẽo giống một cô hồn hư vô. Điều đáng sợ nhất là sau khi gã đổ hết lọ thuốc kì quái, tên đó liền quay đầu lại, như đang hướng tới một nơi nào đó mà cười. Nụ cười kia sặc mùi quỷ dị đáng sợ, giống như nụ cười của một vị thần chết đang dùng lưỡi dao nhọn lấy mạng ai đó, là nụ cười giễu cợt sung sướng trước cái chết của mạng người.
Cũng bởi câu chuyện này quá đáng sợ nên cô chẳng dám kể cho ai. Cũng bởi vì ân nhân của cô sắp rời đi nên mới quyết định kể.
Minh Nguyệt nghe một hồi mới hiểu "hắn" này ở đây là chỉ ai.
Ngọn lửa đen ư?
Bọn họ vừa đi vừa nói, đúng lúc đi tới bên cạnh một sạp hàng bán kẹo hồ lô, Minh Nguyệt nghĩ trẻ con chắc rất thích ăn đồ ngọt đây, bèn nói:"A, có bán kẹo hồ lô nè, ta mua cho em một cái nha"
Nói xong cô liền kéo đóa hoa nhỏ đang ủ rũ tới một gã đang bán kẹo kia, Oanh Oanh có từng ăn loại kẹo này một lần rồi, đặc biệt thích, cũng rất nhanh quên mất chuyện đang bận tâm, theo Minh Nguyệt tới trước sạp hàng. Gã bán kẹo không chỉ bán mỗi hồ lô mà còn có cả kẹo đường, kẹo kéo,.... Thấy một trai một gái đi tới, gã liền niềm nở chào đón:"Kẹo hồ lô đây! Nhân dịp Lạc thành đã sống trở lại, đặc biệt giảm giá! Cậu thiếu niên này, là mua cho cô bé hả? Trông cậu rất...". Gã đang nói dở thì bỗng chốc dừng lại.
Minh Nguyệt khó hiểu:"Sao vậy?"
Sau một hồi, gã mới trợn tròn đôi mắt xếch, nhìn chằm chằm Minh Nguyệt, miệng lắp bắp kinh ngạc:"Là, là Ngũ điện hạ!?"
Đám người đi chợ đông đúc sôi nổi vốn đang bận bịu sửa sang lại cuộc sống trở về như trước đây, ai ngờ vừa nghe gã bán kẹo kia hét lên, cả đám người đều như vừa gặp phải thần tiên giáng thế, cả đám nhanh chóng phóng mắt kên trên người Minh Nguyệt, nhìn như muốn lòi cả mắt ra ngoài. Một lúc sau, cũng có người trong đám người thốt lên:
"Chính là Ngũ điện hạ! Ta đã từng gặp qua y trước đây, đích thị chính là y! Là vị ân nhân của cả chúng ta, cả Lạc thành!"
Một người khác cũng nói:"A! Đúng vậy! Chờ, chờ ta một chút!". Nói xong người nọ liền quay đầu chạy đi đâu đó, một lát sau trở về chỗ Minh Nguyệt đang đứng, trên tay còn bưng thêm một rổ trứng. Người nọ thiết tha nói:"Ân nhân, ta không có gì quý giá. Người cứ giữ lấy rổ trứng gà này xem như là lời cảm ơn của chúng ta đi! Thực sự cảm ơn điện hạ đã cứu mẹ già nhà ta, còn có cả em gái cùng vợ ta nữa!"
Sau khi người này nói như vậy, liền có rất nhiều người cũng láo nháo lên:
"Điện hạ, ngài chờ ta một chút, nhà ta còn có mấy con gà. A, còn có cả rau sạch. Đây nữa, miếng thịt này ta vừa mới mua. Thực sự không biết dùng gì để báo đáp ân cứu mạng của ngài cả!". Nam nhân liền trực tiếp đưa miếng thịt lợn hướng về phía Minh Nguyệt, bộ dáng thập phần cương quyết, kiểu nếu ngươi không lấy thịt ta liền đánh chết ngươi.
"Ta cũng vừa mới mua vải, loại này mới vô cùng tốt, ngài cầm đi!". Một bà già đang cầm mấy lốc vải cũng nói.
"Ta nữa ta nữa! Điện hạ, ngài cầm một ít rượu này đi, đây là ta đã ngâm rất lâu rồi đó, khẳng định vô cùng tốt!". Người nọ bê một vò rượu ra, vẻ mặt vô cùng vui mừng.
"Điện hạ, ngài tới mua kẹo đúng không? Ta đây trực tiếp cho ngài tất! Nếu vẫn không đủ ta về nhà lấy thêm, nhà ta còn nhiều lắm!". Gã bán kẹo hồ lô kia tự hào vỗ ngực nói.
Minh Nguyệt nhất thời không biết xử lí ra sao với cái tình huống này, có chút lúng túng cười cười:"Thực sự đa tạ các vị, bất quá ta không thể nhận nhiều đồ như vậy. Mọi người cứ cầm về đi, dù sao hiện tại Lạc thành vẫn còn rất khó khăn". Thực tế hơn nữa là ta không thể lấy nhiều đồ như vậy a! Còn có nhìn ta cũng là người, chỉ có hai tay thôi, lấy đâu ra mà vác hết đống này về được! Còn có kẹo kia ta cũng chỉ định mua một cái cho Oanh Oanh thôi, nhiều thế này ăn cả năm cũng không hết!
Đám người dường như còn đang đông dần lên, bao quanh Minh Nguyệt, cũng chẳng thèm đem lời của cô đặt vào trong lòng, vẫn hùng hổ nói:
"Điện hạ ngài mà không nhận là đang không nể mặt chúng ta a!"
"Đúng vậy, ta vừa mới về nhà cầm mấy thứ ra đây, người cứ cầm lấy đi!"
Nói xong liền nhanh chóng đùn đẩy đồ vào tay Minh Nguyệt. Cô thật sự không thể nhận, đành nói một tiếng:"Thất lễ!". Nói xong liền trực tiếp ôm Oanh Oanh nhảy ra ngoài chạy trốn, phải biết rằng một khi cô thực tâm trốn thì có phái người trong cả thành tìm cũng chẳng bắt được đâu.
Nói đi cũng phải nói lại, người dân Lạc thành giống như lúc trước cô nghĩ vậy, vô cùng chân thành lại mộc mạc, một khi có ai giúp đỡ thì sẽ luôn ghi vào trong lòng, không tiếc đền ơn. Lần này tới đây cô chỉ là muốn kiếm về cho mình chút quyền lực trong triều mới giúp bọn họ thôi, song lần này giúp cũng rất có tâm, liền một phát kéo cả một thành trấn còn đang ở trên bờ vực địa ngục lên đến ánh sáng của sự sống. Bọn họ tôn cô lên làm đấng cứu thế cũng không quá.
Ai, bởi vậy mà cô rất ghét làm người tốt!
Vì sự việc hỗn loạn vừa rồi mà buổi đi chơi của Oanh Oanh liền chấm dứt, sau khi đưa cô nhóc về nhà, Minh Nguyệt liền về lại phủ Khiêm Thôn, một tháng này cô nếu không bận ra ngoài giúp đỡ thì vẫn luôn ở trong phủ của tên quan cai thành này. Chỉ là lần vừa về đến phủ liền phát hiện một đống thứ không bình thường ngay trước cổng phủ.
Minh Nguyệt có chút hoang mang:"Cái này..."
Trước mắt cô chính là một đống thứ nào là trứng gà trứng vịt rồi còn vải vóc các thứ, quan trọng nhất là còn có cả mấy con gà, vịt đang chạy nhảy ngay trước cổng, còn có cả muôi canh, khăn tắm, một cái nồi to, cả chảo nữa...Bộ bọn họ nghĩ cô là ăn mày hay gì!
Khiêm Thôn đi ra vừa vặn gặp Minh Nguyệt đang bất động trước cửa nhìn đống đồ chất như núi này, cũng dở khóc dở cười nói:"Chính là người dân Lạc thành bởi vì không được gặp điện hạ, nghe nói người đang ở phủ của ta mới đem hết thứ này đến trước cửa phủ. Lúc đầu còn ít, song ngày càng nhiều lên, ta cũng không biết xử lí thế nào cho phải nữa"
Minh Nguyệt nhìn nhìn đống đồ vài lần, trên môi vậy mà không tự chủ được cười nhẹ, tâm trạng hình như đang vô cùng thoải mái, cô cũng không biết loại cảm giác này là ra làm sao nữa:"Cứ phân phát chỗ này cho những người nghèo đói cần đến, còn nữa đưa một chút cho đám trẻ ở núi Vĩnh Linh". Nhắc đến có có chút nhớ đám nhóc đó nha.
...
Ba ngày sau, cổng Lạc thành,
"Điện hạ à lần này về Hoàng cung người phải nhớ tự chăm sóc mình cho tốt đó". Tiểu Anh lo lắng dặn dò.
Tiểu Ngọc xếp xong đồ vào trong xe ngựa rồi cũng nói:"Người nhớ phải gửi thư cho chúng em thường xuyên đó"
Minh Nguyệt nhìn hai thị nữ một hồi rồi nói:"Lần này chỉ khổ cho hai em rồi". Bởi vì một số kế hoạch của mình mà Minh Nguyệt để cho Tiểu Ngọc và Tiểu Anh ở lại Lạc thành, Thập và Cửu cũng ở lại đây. Cũng không biết đến bao giờ mới gặp lại nhau đây. Cô cũng để lại một số người trong đoàn người trợ cấp ở lại, chủ yếu là y quan, để giúp cho những người dân còn lại vẫn còn chưa khỏi hẳn Thức Bạch, bởi vậy mà đoàn người trở về này giảm xuống còn có một nửa.
Sau khi tạm biệt đám người ở Lạc thành đang đứng phía trong cổng thành, Minh Nguyệt vốn đang định bước lên xe ngựa, phía sau lại nghe thấy tiếng hô.
"Điện hạ! Chúng ta cảm ơn người! Vì tất cả!". A Nhất lớn nhất trong đám trẻ ở "ngôi nhà mồ côi" vừa chạy vừa hô, giọng nói phát ra đều là lấy hết sức mà hét lên, giống như sợ người nọ không nghe thấy được tấm lòng của mình.
Nguyên lai tất cả đám trẻ mồ côi ở núi Vĩnh Linh đều tới, bọn họ vốn còn mang theo rất nhiều hoa để tặng ân nhân, ấy vậy mà vừa tới cổng Lạc thành liền nhìn thấy Minh Nguyệt chuẩn bị bước vào xe ngựa đi. A Nhất nhất thời hoảng loạn liền cứ thế buột miệng hét lên. Sau khi hắn hô hét, không chỉ riêng đám trẻ còn lại mà toàn thể người dân Lạc thành cũng như vỡ trận, tất cả đều cùng tươi cười dùng hết sức mà hét lên:
"Cảm ơn người!!"
Tiếng hô này đồng thanh vang dội, giống như muốn kéo cả không trung mà xé ra, ầm ầm có chút thô lỗ tùy ý, lại chân thành không gì sánh được.
Minh Nguyệt nhìn những người dân đang hò hét cảm ơn một hồi lâu, sau đó lắc lắc đầu thở dài vào trong xe ngựa. Đoàn người trở về Hoàng thành, xe ngựa chậm rãi lăn bánh trên đường lớn, bên trong xe, có một mỹ nhân đang lười biếng nằm nhoài bên trong, bên môi vẫn luôn có một nụ cười nhẹ.
- ------
Chương này nhẹ nhàng mà vui nhộn, coi như Quang tặng mn nhân dịp trước ngày / đi.
Quang sắp phải đi học rồi, có thể sau này truyện đăng ra sẽ muộn hơn chút. Sorry:)))))