Một đường này trở về Hoàng cung, không còn giống với lúc đi, đoàn người chỉ mất có hai ngày rưỡi là tới nơi. Chủ yếu là bởi vì đoạn đường trở về này không còn mấy con ruồi nhặng ngu ngốc chặn đường nữa, xe ngựa cứ vậy mà duy trì liên tục lăn bánh không ngắt nghỉ giữa đường. Minh Nguyệt bởi vì lần này về cũng còn rất nhiều việc phải làm, nên cũng dặn dò tiến trình đi cũng phải nhanh một chút.
Lại nói lần này trở về không có mang theo hai thị nữ nhỏ kia, cô luôn cảm thấy trống vắng hơn hẳn. Tuy Minh Nguyệt là một người thích sự lặng lẽ, bất quá sự xuất hiện của Tiểu Anh và Tiểu Ngọc dường như đã xáo trộn nhịp sống của cô, thiếu vắng họ liền có chút chán chán.
Xe ngựa tới cổng Hoàng thành, cô tính toán hôm nay cũng trùng hợp vào buổi thượng triều, liền trực tiếp bảo đoàn người tiến thẳng vào trong Hoàng cung. Thời điểm đi qua cổng thành, không hiểu sao trong đầu liền bất chợt hiện lên hình ảnh nam nhân lạnh lùng uy vũ đứng trên cổng thành. Lại nói không biết cái tên Trạch Thiên này trở về có suôn sẻ hay không? Nhỡ mà bị Minh Đế biết được hắn giả bệnh tới Lạc thành thì lại mệt.
Lương Yên Điện vẫn giống như trong trí nhớ của cô, dù sao chuyến này cô đi xa cũng chỉ mất có khoảng nửa tháng, vậy nên điện cũng chẳng thay đổi nhiều. Thời điểm Minh Nguyệt bước vào trong điện, bên trong quan lại đã đến đông đủ, bọn họ cũng được thông báo rằng hôm nay là ngày Ngũ hoàng tử trở về, vậy nên không khỏi chuẩn bị sớm đến sớm một chút.
Bởi vì đã hết hạn cấm túc mà Tam Hoàng tử Cảnh Thục cũng được thượng triều, hắn chỉ là cảm thấy hoàng đệ của mình mới có một tháng mà đã thay đổi rất nhiều, lần này trở về lập được công lao lớn như vậy, phụ hoàng nhất định sẽ coi trọng y nhiều hơn, đến lúc đó không biết địa vị của hắn trong triều có bị lung lay không nữa.
Cảnh Thục đứng hàng quan văn, sau Tư hầu Quý Kham và hoàng huynh của hắn Đại hoàng tử Minh Liên. Nguyên lai hiện tại hai huynh đệ bọn họ đang có cùng một suy nghĩ.
Trên hoàng tọa, Minh Đế đã ngồi đó, vẫn là gương mặt thâm trầm không rõ hỉ nộ, sâu trong đôi mắt có lẽ chính là một âm mưu có thể che trời lở đất, vô cùng nguy hiểm.
Minh Nguyệt vẫn một thân bạch y, đường hoàng ung dung tiến vào giữa điện. Mắt phượng lén nhìn về phía hàng quan võ, bắt gặp chính là thân ảnh nam nhân mặc hắc y cũng đang nghiêng người nhìn cô mỉm cười. Ừm, xem điệu bộ này của hắn chắc là không có vấn đề gì rồi.
Cô chắp tay, hướng Minh Đế phía trên kia, nói:"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế". Nói xong liền cúi người một chút.
Minh Đế nhìn cô:"Bình thân"
Đợi cho cô đứng thẳng người lại, ông nói tiếp:"Lần này trợ giúp Lạc thành Ngũ điện hạ là người có công lớn nhất. Không chỉ an toàn vận chuyển trợ cấp tới nơi đang gặp nạn, ngược lại còn tìm cách chữa bệnh dịch, khiến cho Lạc thành phục hồi trở lại. Thật khiến cho trẫm cảm thấy vui vẻ". Thanh âm ông chậm rãi, vang vọng cả đại điện.
Minh Nguyệt vốn dĩ mặt rất dày, được khen cũng chẳng tỏ ra cao hứng hay xấu hổ:"Không dám nhận công lao lớn nhất, thần chỉ là đang tận chức trách của mình mà thôi, giúp Lạc thành, cũng là giúp triều đình, Lương Yên Quốc càng ngày càng kiên cố, vững vàng". Lời nói khiêm tốn lại mang ý nghĩa là một vị hoàng tử yêu nước thương dân, khiến cho người nghe không khỏi bái phục vị thiếu niên trước mắt này.
Minh Đế hiếm khi nở nụ cười:"Minh Nguyệt nói rất đúng! Vậy lần này trẫm ban thưởng cho ngươi một trăm lượng vàng, hai trăm lượng bạc, một trăm Hồng ngọc, cùng năm mươi viên Dạ Minh Châu!"
Số đồ ban thưởng này vừa nói ra liền khiến cho người người há hốc mồm, mấy viên quan nhỏ trong điện còn suýt rớt cả hàm. Phải biết rằng chỉ cần có bao nhiêu đó thôi cũng đủ khiến cho một hộ nông dân bình thường sống đủ đến chín đời đó! Điều đó cũng đủ khẳng định sự việc lần này ở Lạc thành Minh Nguyệt có công tới nhường nào. Ai, bây giờ đám quan bọn họ lại có chút ghen tị nha, còn hối hận đáng nhẽ ngày đó ở trên điện phải xung phong đi cứu trợ mới phải, giờ thì hay rồi, chỉ biết đứng nhìn người ta nhận công.
Lần này Đại hoàng tử cũng tham gia, bất quá chỉ là đi bắt mấy tên quan ăn đút lót trợ cấp, tuy bắt được rất nhiều, song Minh Đế chỉ thưởng cho y có một trăm lượng bạc cùng với khen vài câu, khiến cho mấy ngày này Đại hoàng tử mặt vẫn luôn đen như cục than. Hiện tại nhìn Ngũ điện hạ được thưởng nhiều như vậy, cả người y liền trực tiếp hóa thành cục than đen, thiếu chút nữa là không nhịn được muốn lao ra đấm cho Minh Nguyệt vài cái.
Ngược lại Minh Nguyệt đối với những thứ Minh Đế vừa nói ra, một chút cảm xúc kinh ngạc cũng không có, cô nói:"Bệ hạ, thần cảm thấy số ngân lượng này vẫn nên thưởng cho đoàn người trợ cấp cùng với những người dân vẫn còn đang nghèo đói ở Lạc thành thì hơn. Thần quá lắm cũng chỉ là chỉ huy đoàn người tới Lạc thành phân phát trợ cấp, sau đó vô tình biết được cách thức chữa bệnh, mới giúp sức mà cứu Lạc thành".
Dừng một chút, cô nói tiếp:"Hiện tại Lạc thành vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, những người tham gia trợ cấp cũng đã rất cố gắng, vậy nên thần kiến nghị bệ hạ nên đưa số ngân lượng này cho họ thì hơn. Chứ thần không có công cán gì lớn, thật không dám nhận"
Nguyên lai cô cũng tính đến chuyện Minh Đế sẽ trao thưởng rồi, nhưng thật sự số tiền được thưởng kia cô không có chút nào để ý. À, Dạ Minh Châu thì tặng cũng không sao, cô thích mà.
Cả đám quan lại đều bị những lời nói của Minh Nguyệt dọa cho đơ người. Cả đại diện im thin thít, có người đã không kìm được mà trợn tròn mắt nhìn vị Ngũ hoàng tử kia. Sao lại không nhận a!? Này không phải quá ngốc rồi đi! Nhiều như vậy mà cũng có thể ung dung quẳng cho người khác lấy!
Bất quá nhiều người có đầu óc thì lại nghĩ khác, tỉ như Tể tướng Lí Thục cảm thấy Minh Nguyệt nói vậy hẳn phải có sắp xếp gì đó từ trước rồi.
Minh Đế nhíu mày:"Vậy Minh Nguyệt không cần phần thưởng này?"
Minh Nguyệt thản nhiên mà đáp:"Vâng". Cô không biết rằng câu nói này nói ra khiến cho rất nhiều người trong điện cảm thấy tiếc nuối thay đến đứt ruột.
Minh Đế lại nói:"Nhưng trẫm đã nói muốn thưởng cho ngươi. Lời đã nói ra thì không thể rút lại. Nếu ngươi không muốn nhận phần thưởng này, vậy không biết có muốn cái gì hay không?"
Minh Nguyệt chỉ trực chờ nghe được câu này, liền không nhanh không chậm mà nói:"Vậy bệ hạ có thể hay không cho thần cai quản vùng Lạc thành?"
Mọi người lập tức chấn kinh, người phản ứng nhanh nhất là Tể tướng Lí Thục, ông bước ra khỏi hàng, nói:"Bệ hạ, chuyện này tuyệt đối không được! Người nên suy xét cẩn thận, tuy Lạc thành hiện tại chưa có người cai quản, bất quá Ngũ hoàng tử chỉ là vừa mới thượng triều quá lắm mới được hai buổi, tuy công danh trợ giúp Lạc thành rất lớn, song cũng không thể tùy tiện như vậy!"
Minh Đế nghe vậy chỉ nói:"Từ khi nào chuyện này đến lượt ái khanh quyết định?"
Lí Thục nghe vậy liền cúi đầu:"Là thần thất lễ. Nhưng chuyện này...". Nếu thật sự để Minh Nguyệt cai quản Lạc thành, vậy chẳng phải hắn còn có quyền lực nhất nhì trong triều rồi sao? Ông đã phải đối phó với Tư Hầu cùng Đại tướng quân đủ rồi, không muốn lòi ra thêm một rắc rối nữa đâu.
Minh Nguyệt không để cho ông nói hết, nắm bắt cơ hội nói với Minh Đế:"Lạc thành nghèo đói không phát triển mạnh là do không có người cai quản. Hơn nữa tuy thần chỉ vào triều gần đây, nhưng vẫn có thể nói thông thạo triều chính. Lần này thần tới Lạc thành, thực đau lòng với những người dân nghèo đói ở đó, bởi vậy mới kính xin bệ hạ cho thần được cai quản nơi đó, khiến cho Lạc thành trở thành một trong những thành trấn sầm uất giàu có nhất, góp phần làm cho Lương Yên Quốc thêm một cánh tay vững chắc!". Một câu hai câu đều là vì quốc gia thần dân, thực rất khiến người nghe xong không khỏi tin tưởng.
Quả thực chuyện này là chuyện không nhỏ, Minh Đế suy nghĩ một chút, trong thời gian đó cả triều liền mạnh bạo liếc mắt nhìn nhau thăm dò ý tứ đối phương. Thực sự vị điện hạ này quá ngông cuồng a! Vậy mà lại yêu cầu quá đáng như vậy! Lúc đầu thấy y không nhận ngân lượng còn tưởng là do y khiêm tốn, ai ngờ mục đích đằng sau lại chính là bởi vì cái này đây. Nói trắng ra là y làm cho cả triều bị hố một vố đau rồi!
Bọn họ đều từ tận đáy lòng cảm thấy thán phục cô, tuy chỉ có thượng triều được hai buổi, song lần nào Lương yên Điện có mặt cô liền hôm đó bọn họ sẽ có hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, thật khiến cho người ta phải uống thuốc trợ tim mỗi khi lên triều mà. Ngược lại Đại tướng quân Trạch Thiên đứng đó vẫn thỏa mãn ung dung, giống như không phải chuyện của hắn vậy, lại có chút mơ hồ hình như người này đã biết trước toàn bộ rồi.
Minh Đế sau khi cân nhắc trước sau, ông cảm thấy chuyện này cũng có chút không được, song lời cũng đã nói ra rồi, có rút lại thực sự cũng không được, bèn nói:"Vậy từ nay Ngũ Hoàng tử Minh Nguyệt sẽ chính thức cai quan Lạc Thành"
Minh Nguyệt vốn đang định tiến lên cảm tạ, Trạch Thiên bên cạnh lại bước ra khỏi hàng, nói:"Bệ hạ, công lao Ngũ hoàng tử lớn như vậy, phần thưởng ngược lại có chút ít?"
Lời này hắn nói ra khiến cho cả triều lại một trận nữa bùng nổ. Cai quản cả một vùng Lạc thành mà vẫn bảo ít!? Tuy hiện tại Lạc thành chưa được sầm uất, song chỉ cần có tâm tận lực phục hồi nhất định có ngày dùng được. Hơn nữa vị trí của tòa thành này vô cùng quan trọng, chính là cầu nối tiếp giáp giữa Lương Yên Quốc và Tây Thục Quốc, chỉ cần biết cách sử dụng đúng đắn, chắc chắn sẽ tạo ra nhiều lợi nhuận không tưởng.
Quả thật Minh Đế cũng cảm thấy thế là nhiều rồi, song lời này là Trạch Thiên nói ra, ông nào dám trái ý. Thôi vậy, chỉ là thêm chút phần thưởng thôi mà. Suy nghĩ một chút, ông nói:"Thưởng thêm cho Ngũ hoàng tử Minh Nguyệt một phủ điện ở ngoài Hoàng cung, đặt tên là Thanh Quang Phủ đi"
Minh Nguyệt không ngờ lại được tăng thưởng nhiều đến như vậy, nguyên lai ban đầu cô cảm thấy được cai quản vùng Lạc thành đã là may mắn lắm rồi, ai ngờ cái tên Trạch Thiên kia còn mặt dày đi xin thêm quà cho cô nữa. Ừm, tuy phủ điện mới cũng tốt đấy, nhưng nếu Minh Đế tặng thêm vài viên Dạ Minh Châu nữa thì tốt biết bao. Khụ, thôi, được voi đòi tiên là không tốt đâu.
Cô chắp tay khom người:"Đa tạ hoàng thượng!"