Nữ Thần Quốc Dân
CHƯƠNG : CÔ TA KHÔNG HỢP
Sau khi bước vào trong phòng làm việc, Lục Diễn Chi bước đến chiếc ghế sô pha đã rách da đối diện với bàn làm việc của Lâm Thư Phàm.
Sau khi Lâm Thư Phàm ngồi xuống sau bàn làm việc, ông ta liếc mắt nhìn ông nhưng chẳng nói gì.
Cũng không biết đang gõ thứ gì, tiếng bàn phím canh cách, xem ra là đang gõ chữ.
Lục Diễn Chi cũng không quấy rầy ông ta, ông vắt chéo chân ngồi ở đó, châm điếu thuốc cho mình rồi im lặng chờ đợi.
Chừng nửa tiếng sau, Lâm Thư Phàm mới ngừng lại, ông ta đứng dậy, đi rót ly nước.
“Tìm tôi có việc gì không? Nói đi!”
Thấy ông ta không hề khách sáo gì với mình, Lục Diễn Chi bực mình: “Ông đây không có chuyện thì không thể tìm cậu được cà?”
Lâm Thư Phàm cười lạnh: “Cậu mà không có chuyện gì thì sẽ không đến tìm tôi.”
Lục Diễn Chi: “…”
Hai người là bạn đại học, chơi thân với nhau từ khi ấy.
Đều là người có tài năng, thân thiết với nhau, cũng tán thưởng lẫn nhau.
Chỉ có điều Lục Diễn Chi khôn khéo hơn Lâm Thư Phàm, bởi thế ông ta mới sống không tệ, có nhiều tác phẩm nổi đình đám, trở thành một trong những đạo diễn nóng bỏng tay.
Còn Lâm Thư Phàm lại khác, vốn dĩ ban đầu ông ta cũng có cơ hội, chỉ có điều bởi vì tính tình quá cứng nhắc, đắc tội ông lớn nổi tiếng nào đó trong giới nên bị phong sát.
Cho dù mấy năm nay Lục Diễn Chi luôn giúp đỡ ông ta, cũng luôn tìm cơ hội tốt cho ông ta.
Lục Diễn Chi hiểu tính cách bạn thân của mình, bởi thế ông cũng không thật sự tức giận.
Ông đặt tư liệu xuống bàn, đanh giọng mà nói: “Đây là tư liệu mà nhà đầu tư đưa, bắt buộc phải làm, cậu xem thử đi.”
Lâm Thư Phàm liếc mắt nhìn nhưng lại chẳng thèm lật, chỉ lạnh lùng ‘ừm’ một tiếng nhưng lại chẳng đụng đến.
Lục Diễn Chi nhìn thấy thế, ông lập tức nổi giận.
“Tôi nói này, tôi thiếu nợ gì cậu à? Đích thân mang tư liệu sang cho cậu mà cậu còn tỏ vẻ không thèm, đây là kim chủ đưa cho đấy, cậu tỏ thái độ tốt chút đi được không? Ít nhiều gì cũng nhiệt tình một tí? Phải biết rằng với kịch bản rách của cậu, muốn lôi kéo nhà đầu tư khó đến mức nào có biết không hả?”
Lâm Thư Phàm bị ông mắng cho một chặp cũng không nổi giận.
Mà cầm tư liệu lên, tùy tiện lật xem thử.
Rồi sau đó, ông ta đặt sang một bên như thể đã hoàn thành xong nhiệm vụ.
“Tôi biết rồi, sẽ làm.”
Lục Diễn Chi: “…”
Ông trừng mắt nhìn ông ta một cách bất đắc dĩ: “Được rồi, tôi biết cậu không có sử được cái tính của mình mà, tôi cũng chẳng trông mong gì ở cậu, Hoa Mộng Dao sẽ không đóng vai nữ chính đâu, nhưng địa vị của người ta như thế, từ chối cũng là chuyện bình thường, đến diễn mới là bất thường đấy, bây giờ cho cậu hai sự lựa chọn, một là tiếp tục đợi, hai là chọn Cảnh Diệp Nhã, cậu chọn đi!”
Lâm Thư Phàm khựng lại, mí mắt lười nhác của ông ta động đậy, rồi sau đó, ông ta thốt ra ba chữ.
“Tiếp tục đợi!”
Lục Viễn Chi tức đến nỗi muốn cầm gạt tàn trên bàn lên đập ông ta!
“Đợi? Cậu có đợi được không? Nhà đầu tư rút vốn thì phải làm sao? Cậuu đi đâu để tìm nhà đầu tư hả?”
Lâm Thư Phàm không nói gì.
Lục Viễn Chi cảm thấy đau đầu.
Đây đúng là làm bạn nhưng lại đau đầu như ba lo nghĩ cho con!
Cậu ta nghĩ cái quái gì vậy chứ?
Cuối cùng, rốt cuộc ông cũng thở dài, khổ sở khuyên bảo: “Lâm Tử, thị trường tàn khốc, khó khăn lắm cậu mới xây dựng xong một kịch bản, cũng không thể nhìn nó mục nát trong tay mình được đâu đúng không?”
“Hai năm nay còn quay được đề tài này, qua hai năm nữa thì chẳng còn ai xem đâu, đến lúc ấy cậu phải làm thế nào? Nghĩ đến giấc mơ của cậu đi, cậu muốn lỡ làng cả đời sao? Có một vài thứ miễn cưỡng một chút, khó như vậy hay sao?”
Lâm Thư Phàm nghe lời ông nói, gương mặt luôn bình thản ấy gợn lên chút cảm xúc.
Ông ta ngẩng đầu nhìn Lục Viễn Chi chăm chú, đôi môi mỏng như dao gọt được che giấu bên dưới chòm râu, một lúc sau mới khẽ mấp máy.
“Có thể đổi người nhưng không thể chọn Cảnh Diệp Nhã.”
Lục Viễn Chi buông lỏng tay: “Tại sao?”
“Cô ta không hợp.”
“Thế thì ai hợp?”
“Không biết.”
“Cậu…!”
Lục Viễn Chi tức giận đến nỗi muốn nhảy dựng lên từ ghế sô pha, ông ôm đầu, lắc lắc đầu.
“Thôi đi thôi đi, nếu như cậu muốn kiên trì thì tiếp tục kiên trì đi, để tôi xem lúc kim chủ bỏ đi thì cậu phải làm sao!”
Sau khi nói dứt lời, ông cầm quần áo đi nhanh khỏi nơi này.
Nhưng không ngờ còn chưa bước chân ra khỏi cửa, giọng nói khô khan của Lâm Thư Phàm đã vang lên sau lưng.
“Cho tôi mượn máy tính của cậu dùng một lát.”
Lục Viễn Chi tức giận đến nỗi quay đầu mắng ông ta: “Không cho! Cậu không có máy à? Cần gì phải mượn của tôi?”
“Máy của tôi hư rồi.”
Sau khi nói dứt lời, ông ta quay màn hình máy tính trên bàn về phía ông.
Chỉ nhìn thấy màn hình không biết đã dùng bao nhiêu năm rồi ấy đen thui, bên trên còn có một hàng số hiệu dài.
Đến bây giờ Lục Viễn Chi mới biết, có thể khi nãy ông ta gõ lách cách không phải là gõ chữ mà là gõ số hiệu.
Ông tức đến nỗi không biết phải nói làm sao.
Chỉ vào ông ta, hận sắt không thể rèn thành thép.
“Cậu nói xem tôi phải nói sao với cậu mới được đây? Nếu như cậu chịu cúi đầu xuống, ít nhất thì cũng không đến nỗi bây giờ đến một bộ phim còn chưa có, ít nhất không đến nổi chẳng mua được máy tính? Thật là…không biết tốt xấu là gì!”
Lâm Thư Phàm cười cười, không để bụng lời ông nói.
Mà chỉ duỗi eo, lạnh giọng đáp lại ông: “Nhớ nhờ ai mang đến, tôi cần dùng trước bốn giờ.”
Sau khi nói dứt lời, không ngờ lại ngông nghênh bỏ đi trước mắt ông.
Lục Viễn Chi nổi cơn kích động muốn gấp ông ta lại ném quách ra ngoài cửa sổ.
Nhưng đến bốn giờ chiều, một chiếc laptop mới vẫn được giao đến phòng làm việc của Lâm Thư Phàm đúng giờ.
Lục Viễn Chi oán hận qua điện thoại: “Cái tên họ Lâm kia, đó là máy tính mới của ông đấy, mời người cài đặt riêng đó! Mắc lắm! Nhớ dùng cẩn thận cho ông đây! Nếu mà làm hư hoặc là không cẩn thận xóa mất cái gì đó, ông đây sẽ đập nát mấy chậu hoa lan cưng của cậu!”
Lâm Thư Phàm vẫn cười cười, lười chẳng muốn trả lời ông, chỉ cầm máy tính bắt đầu làm việc.
Ông ta chuyển video từ ổ cứng sang máy tính mới, vô tình mở một tệp tin, chỉ nhìn thấy một đoạn video bên trong.
Import file cần thời gian, chờ không cũng chán, ông ta dứt khoát mở lên xem.
Nào ngờ video vừa mới chạy, ông ta đã sững sờ.
Đây là một đoạn biểu diễn trên sân khấu.
Nhìn hình ảnh và thiết bị ở bên cạnh, chắc hẳn là thử vai.
Trên màn hình, một cô gái mặc áo giáp đen, tóc cài dây tua đỏ đứng ở đó, tay cầm thương dài, trông rất có khí phách, gương mặt không gợn cảm xúc nhưng lại sắc sảo, đôi mắt nhuốm mùi sương gió, không cử động nhưng vẫn toát ra vẻ hiên ngang.
Trên đài cao, một cô gái mặc đồ trong cung run rẩy khóc lóc: “Cô đến rồi!”
Cô ấy khẽ hếch cằm lên, ánh mắt ngạo nghễ, tựa như đang liếc nhìn thiên hạ, trường thương vung lên, giọng nói đanh thép.
“Đúng thế, ta đến rồi.”