Nữ Thần Quốc Dân
CHƯƠNG : CÓ DÁM ĐÁNH CƯỢC HAY KHÔNG
Lâm Thư Phàm vô cùng chấn động!
Là cô!
Là cô là cô chính là cô!
Ánh mắt này, khí thế đó, vẻ lạnh lùng tự nhiên lại rất khí phách.
Đây chính là nữ chính mà ông ta muốn tìm!
Một giây trước còn là người đàn ông đầy u ám chán nản, bỗng nhiên giống như được tiêm máu gà sống lại.
Ông ta vui vẻ cầm máy tính, đầu tiên là đi dạo trong phòng một vòng, sau đó đôi mắt nhìn chằm chằm vào tấm ảnh trên màn hình, cũng chỉ kém quơ tay múa chân.
Video không dài, nhanh chóng kết thúc.
Ông ta vội vàng gọi điện thoại cho Lục Diễn Chi, hỏi ông ta người trong máy tính là ai?
Lục Diễn Chi nhận điện thoại thì có chút mờ mịt hỏi: “Ông hỏi người nào trong máy tính?”
Lâm Thư Phàm không kiên nhẫn giải thích với ông: “Người diễn nữ tướng quân.”
Lục Diễn Chi nghe vậy thì càng mờ mịt, ông ta không nhớ trong máy tính mình có ai diễn nữ tướng quân!
Chỉ có một người diễn nữ tướng quân chính là Hoa Mộng Dao.
Nhưng không phải Hoa Mộng Dao và Lâm Thư Phàm quen biết sao? Cũng không đến mức gọi điện thoại hỏi ông chứ!
Lục Diễn Chi mờ mịt một hồi lâu, bỗng nhiên trong đầu lóe lên nhớ tới cái gì, vội vàng hỏi: “Có phải ông xem video diễn thử đúng không?”
Lâm Thư Phàm vội vàng nói: “Đúng, chính là nó! Người diễn nữ tướng quân là ai? Tôi muốn tìm cô ấy.”
Lục Diễn Chi nghe ông ta nói thì trên mặt lộ ra vẻ khó nói hết.
Qua một lúc lâu, ông mới miễn cưỡng nuốt nước miếng, khó xử nói: “Ông Lâm, tôi nói thật nếu ông nhìn trúng cô ấy thì tôi khuyên ông từ bỏ đi, không có khả năng đâu.”
Lâm Thư Phàm sửng sốt, nhíu mày khó hiểu hỏi: “Vì sao lại không có khả năng? Tôi chưa gặp cô ấy trong giới giải trí nên là người mới đúng không? Ông yên tâm, chỉ cần giao vào tay tôi thì tôi bảo đảm nhất định có thể làm cho cô ấy nổi tiếng, cô ấy thật sự rất thích hợp diễn xuất, đúng là diễn viên trời sinh.”
Lục Diễn Chi nghe giọng nói bên kia đầy vui vẻ thì cười lạnh một tiếng.
“Ông mới nhìn video, vẫn chưa nhìn thấy người thật đâu! Ông khoác lác nhanh như thế, không sợ tương lai bị vả mặt sao?”
Thật ra lúc ông nói những lời này thì trong lòng khó tránh khỏi có chút chua chua.
Ông nhớ mình từng muốn tìm Cảnh Ngọc Ninh diễn xuất, nhưng cô lại từ chối một cách vô tình, lại nhìn hiện tại.
Đúng là vàng chính là vàng, đi đâu cũng phát sáng.
Ông nghĩ đến đây thì con ngươi xoay một vòng, bỗng nhiên xuất hiện một suy nghĩ gian xảo, cười haha một tiếng.
“Ông Lâm, ông rất có hứng thú với cô ấy hay không? Được rồi? Tôi nói với ông, cô ấy tên là Cảnh Ngọc Ninh, trước mắt là tổng giám bộ phận quan hệ xã hội của An Ninh Quốc Tế, không phải là diễn viên, nếu ông có thể thuyết phục cô ấy diễn bộ phim này, ông đây quỳ xuống gọi ông là ba!
Nhưng nếu ông không làm được, vậy thì ngoan ngoãn nghe lời tôi, tôi nói ai diễn thì người đó diễn được không? Có dám đánh cược hay không?”
Đối phương rõ ràng mang theo giọng điệu khiêu khích, sao Lâm Thư Phàm có thể nhịn được chứ?
Ông ta cười lạnh một tiếng: “Có gì không dám chứ? Đánh cược thì đánh cược!”
Lục Diễn Chi thấy ông ta thành công mắc câu thì cười haha một tiếng, đắc ý nói: “Được, cứ quyết định như thế, ông không được đổi ý!”
Lâm Thư Phàm hừ mạnh một tiếng, lười trả lời ông, lập tức cúp điện thoại.
Ngày hôm sau, Cảnh Ngọc Ninh vừa đến công ty thì nghe trợ lý nói có người tìm cô.
Cô có chút bất giờ, hiện tại mới tám giờ rưỡi sáng, trong giới giải trí đều ngày ngủ đêm làm việc, cho nên bình thường không ai tới tìm cô vào lúc này.
Hôm nay cũng không biết ai tới sớm như vậy?
Cô mang theo sự tò mò đi tới phòng khách.
Cô vừa vào cửa thì chỉ thấy một người đàn ông trung niên râu ria xồm xoàm ngồi ở đó, trên người mặc tây trang caro màu xám, dáng người mảnh khảnh, thậm chí phần lưng hơi còng xuống.
Ấn tượng đầu tiên của Cảnh Ngọc Ninh còn tưởng rằng đối phương là người lớn tuổi, đến khi cô nhìn chính diện lại phát hiện đối phương cũng chỉ ngoài ba mươi.
Cô có chút bất ngờ, trong trí nhớ không nhớ mình có quen biết người này, vì thế bản năng cảnh giác hỏi: “Xin chào, tôi là Cảnh Ngọc Ninh, nghe nói ông có việc tìm tôi đúng không?”
Trước khi Lâm Thư Phàm tới đây thì trong lòng đã chuẩn bị xong, nhưng lúc này ông ta đột nhiên nhìn thấy người thật, tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn không nhịn được ngẩn ra một chút.
Giống!
Quá giống!
Hoàn toàn giống như đúc với hình tượng trong đầu ông ta.
Trong xa cách mang theo sự lễ phép, trong sự lễ phép lại không thiếu một chút khí phách.
Đặc biệt là đôi mắt kia, giống như được nghệ nhân điêu khắc tỉ mỉ tạo hình, lại giống như được rót linh hồn vào đó, diễn như không diễn, chỉ cần đứng ở đó cũng có thể làm cho người ta cảm nhận được vô số cảm xúc trong ánh mắt của cô.
Lâm Thư Phàm vội vàng đứng dậy, xoa xoa hai tay, đôi mắt sắc bén vẫn nhìn Cảnh Ngọc Ninh giống như không di chuyển được.
Ánh mắt kia thật sự quá nóng, ông ta nhìn Cảnh Ngọc Ninh làm cho cô có chút không được tự nhiên, bản năng có chút phản cảm.
Cô quay đầu thấp giọng dặn dò trợ lý có thể đi ra ngoài trước, sau đó mới ngồi xuống ghế hỏi: “Ông có việc gì thì cứ nói thẳng, lát nữa tôi phải mở cuộc họp, bây giờ còn khoảng hai mươi phút.”
Cô nói xong thì còn cố ý nhìn đồng hồ.
Không phải Cảnh Ngọc Ninh tự nhiên có vẻ lạnh nhạt như vậy, nhưng ánh mắt của người này thật sự quá nóng bỏng, bên trong còn chứa sự điên cuồng làm cho cô không được tự nhiên.
Lâm Thư Phàm gật đầu, trên mặt cố nặn nụ cười không hề thích hợp với sự nhiệt tình của ông ta, ông ta đưa tay về phía Cảnh Ngọc Ninh.
“Xin chào, tôi tên là Lâm Thư Phàm, là một đạo diễn.”
Cảnh Ngọc Ninh hơi sửng sốt.
Lâm Thư Phàm?
Tên này nghe rất quen tai, cô đã nghe qua ở đâu rồi?
Cô bỗng nhiên bừng tỉnh, à! Đúng rồi, ở trên kịch bản!
Đêm qua cô vừa mới xem, Lâm Thư Phàm là đạo diễn kiêm biên kịch của《 Pháo Hôi Công Lược 》.
Lúc ấy cô còn đang suy nghĩ người này là người thế nào mới có thể viết ra được một kịch bản xuất sắc như thế!
Cảnh Ngọc Ninh lộ ra vẻ kinh ngạc, vội vàng bắt tay với ông ta.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của cô, Lâm Thư Phàm xoa tay nói: “Là thế này, tôi đột nhiên tìm tới cửa nên mong cô bỏ qua, bởi vì tôi vô tình nhìn thấy video cô diễn xuất trong máy tính của một người bạn, cảm thấy cô vô cùng thích hợp đóng vai nữ chính trong phim mới của tôi, cho nên tôi muốn tới hỏi ý kiến của cô.
Không biết cô có ý định phát triển theo hướng của một diễn viên trong giới giải trí hay không??”
Vẻ mặt ông ta nghiêm túc, cũng không hề có ý nói đùa, giọng điệu vô cùng chân thành.
Ông ta hỏi làm cho Cảnh Ngọc Ninh ngây người, một lát sau mới lấy lại tinh thần, lập tức dở khóc dở cười.
“Xin hỏi bạn của ông là đạo diễn Lục đúng không?”
Lâm Thư Phàm vội vàng gật đầu.
Cuối cùng ông ta còn không quên giải thích cho Lục Diễn Chi:“Tôi cũng vô tình nhìn thấy trong máy tính của ông ấy, không phải ông ấy cố ý nói ra.”
Cảnh Ngọc Ninh không để bụng xua tay cười nói: “Nếu ông là bạn của đạo diễn Lục thì tôi sẽ nói thẳng, tôi đã xem qua kịch bản của ông, vô cùng xuất sắc, tôi rất thích. Thật ra nếu hôm nay ông không đến tìm tôi thì tôi cũng muốn chọn ngày tới tìm ông.”